Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đường Đông Đông cho dù không chung phòng với Kim Phi, cũng có thể dựa vào xưởng dệt sống rất tốt, nếu như cô ấy cần gì, chỉ cần báo cáo lên thì Kim Phi và Cửu công chúa xác suất lớn sẽ toàn lực ủng hộ.

Nhưng cô ta không được.

Người trong tộc của cô ta còn đang ở trên thảo nguyên chờ cô ta, cô ta buộc phải nhanh chóng thiết lập mối quan hệ càng thân mật và kiên cố hơn với Kim Phi, như vậy mới có thể giành được lợi ích lớn nhất với thảo nguyên.

Hôm nay cô ta vẫn luôn nghĩ làm sao nhanh chóng gạo nấu thành cơm nhưng không ngờ đến có cách quá tốt, ai ngờ Quan Hạ Nhi lại có sự trợ giúp lớn đến như vậy.

Công chúa Lộ Khiết lập tức nắm bắt cơ hội.

Chỉ cần trải qua đêm nay với Kim Phi ở đây dù cho hai người không làm gì cả, với tính cách của Kim Phi cũng sẽ chịu trách nhiệm với cô ta.

Nhưng mà hiển nhiên công chúa Lộ Khiết không mãn nguyện như vậy.

Ngẩng đầu nhìn Kim Phi, vẻ mặt uất ức nói: “Tiên sinh, ngài thật sự chán ghét ta như vậy sao?”

Cô gái Đại Khang nói chuyện đa số hàm súc, Kim Phi bị công chúa Lộ Khiết nói thẳng ra như vậy có chút không kịp trở tay, xua tay nói: “Không... không có...”

“Vậy có phải do ta quá xấu, tiên sinh không ưa?”

“Cũng không phải.” Kim Phi tiếp tục xua tay.

“Đó là tiên sinh ký hiệp ước với bọn ta không phải là thật lòng, mà là vì tạm thời hòa hoãn với bọn ta?” Công chúa Lộ Khiết lại hỏi.

“Đương nhiên không phải.” Kim Phi nói: “Thật ra trong lòng ta vẫn luôn cho rằng Đông Mãn và Đại Khang đều là con cháu Viêm Hoàng!”

“Nếu đã như vậy, vậy vì sao tiên sinh lại chán ghét ta như vậy chứ?” Mắt của công chúa Lộ Khiết ngấn lệ nói.

“Ta... Ta cũng không phải ghét cô, mà là...”

Kim Phi không biết trả lời như thế nào.

Còn chưa suy nghĩ xong câu nói nữa, công chúa Lộ Khiết đột nhiên ôm lấy eo của Kim Phi, đưa mặt qua.

Nữ theo đuổi nam cách lớp vải, vốn dĩ Kim Phi đã không phải loại chính nhân quân tử ngồi trong lòng vẫn không loạn, nếu như nói trong lòng chưa từng nhớ nhung công chúa Lộ Khiết cũng là giả.

Bây giờ công chúa Lộ Khiết lại chủ động như vậy, Kim Phi nếu vẫn như vậy thì thật sự quá kiêu ngạo rồi.

Dù sao bị nhốt vào cùng một phòng, Kim Phi cũng nghĩ thông suốt rồi.

Y đưa tay bế công chúa Lộ Khiết đi vào gian trong.

Băng Nhi tiễn Quan Hạ Nhi về xong quay lại thì nhìn thấy Sương Nhi đứng ở cửa nhà bếp, vẫy tay với cô ta.

A Liên và nữ nhân viên hộ tống cũng đứng ở mép sân.

“Ngươi không đến trước cửa canh ở đây làm gì?” Băng Nhi đi đến bên cạnh Sương Nhi hỏi.

Sương Nhi không trả lời, mà là vẻ mặt cười xấu chỉ vào trong phòng.

Băng Nhi nghiêng tai nghe, mặt lập tức đỏ lên sau đó là tiếng thở dài: “Xem ra đêm nay chúng ta chỉ có thể ở nhà bếp rồi!”

Phòng của sân này có ba gian, gian ở giữa xem như là phòng khác, phía Tây là phòng ngủ chính do công chúa Lộ Khiết ở, cô ta và Sương Nhi thì ở phòng cạnh khác bên phía Đông.

Như vậy công chúa Lộ Khiết chỉ cần gọi một tiếng thì bọn họ sẽ có thể chạy đến trong thời gian nhanh nhất.

Bây giờ cửa chính của phòng đóng rồi, tối nay hai người bọn họ chắc chắn không vào được phòng, chỉ có thể ở nhà bếp.

“Ngươi đợi chút, ta đi tìm hai tấm thảm đến, tối nay chúng ta luân phiên nhau ngủ một chút!”

Đã là mùa thu, trong đêm đã lạnh rồi đặc biệt là đến sau nửa đêm, không có thảm thì rất dễ bị cảm lạnh.

Thế gian chuyện công bằng không nhiều nhưng đau ốm thì công bằng.

Bất kể người nghèo hay người giàu, bất kể là nô dịch hay là quyền quý bị bệnh rồi đều khó chịu như nhau.

Advertisement
';
Advertisement