Kim Phi giúp đỡ Đông Man là vì không muốn thấy con cháu Viêm Hoàng đấu đá lẫn nhau, cũng là muốn xác nhập vùng Đông Bắc rộng lớn kia vào tấm bản đồ chính quyền Hoa Hạ sớm hơn!
Nhưng y không phải thánh nhân không có tư tâm, nếu như con của y có thể trở thành vua của thảo nguyên, vậy còn gì tốt hơn!
Cho nên khi Quan Hạ Nhi nói ra đề nghị này, Kim Phi cũng rung rinh lắm.
Nhưng cuối cùng, y lại lắc đầu: “Không được!”
“Không được?” Quan Hạ Nhi kinh ngạc hỏi: “Gì không được cơ?”
“Hạ Nhi, ta biết nàng và Vũ Dương đều lo lắng Đông Man quá xa, chờ khi Lộ Khiết vượt qua cửa ải khó, lúc đó sẽ quay lại giẫm chúng ta, nên hai nàng muốn ta cùng sinh một đứa nhỏ với cô ta trước phải không?” Kim Phi hỏi ngược lại.
Quan Hạ Nhi không trả lời, coi như là ngầm thừa nhận.
“Ta có thể hiểu suy nghĩ này của nàng, nhưng vua của thảo nguyên không thể là đứa bé này được!” Kim Phi nói.
“Vì sao?” Quan Hạ Nhi bực mình.
“Bởi vì làm như vậy hậu họa khôn lường!” Kim Phi nói: “Khi ta và Lộ Khiết còn sống, đứa bé này có thể nghe lời triều đình, nhưng nếu ta và Lộ Khiết chết, đứa bé này cũng qua đời, vậy con của nó liệu sẽ nghe theo lãnh đạo của triều đình ư?
Nếu như vậy, liệu có dẫn tới chiến tranh hay không?
Nếu như đánh nhau, triều đình thắng, phải chăng sẽ tiêu diệt kẻ phản bội?”
Nếu như kẻ phản bội thắng, vậy có tự lên ngôi làm vua Đông Bắc không?”
Kiếp trước Kim Phi học khoa lý hóa, sau khi học chuyên văn ở phổ thông, hầu như cũng không học tiết lịch sử nào tử tế.
Nhưng với kiến thức lịch sử thông thường không nhiều lắm của y, Kim Phi cũng biết cách mà Quan Hạ Nhi nói có tên gọi là chế độ phong kiến trong lịch sử, là không khoa học, cũng là một chế độ tất nhiên sẽ xảy ra vấn đề.
Nhưng mâu thuẫn cơ bản như những gì Kim Phi vừa nói, khi bắt đầu phân quyền cho các chư hầu, ảnh hưởng của người chia vẫn còn đó, cũng tạo áp lực cho người được chia, nhưng mấy chục năm sau, người chia già qua đời rồi, người được chia sẻ dần không muốn tuân theo mệnh lệnh của triều đình nữa, sẽ xảy ra mâu thuẫn, sau đó thì bùng nổ xung đột.
Cho dù đến cuối cùng triều đình cũng trấn áp được họ, nhưng thường thì hay dẫn đến đại chiến kéo dài, bên bại sẽ bị tịch thu tài sản chu di cửu tộc.
Nếu như làm theo Quan Hạ Nhi vừa nói, vậy kẻ tạo ra và dẫn đầu cuộc nội chiến này chính là con cháu của hai người Kim Phi.
Đến lúc đó cho dù là bên nào thắng, tất nhiên sẽ có một chi của Kim Phi trả giá đắt cho hành vi nghiêm trọng này.
Nhưng nếu triều đình không chèn ép được, vậy thì phe được chia khả năng cao sẽ tự phong mình làm vua, thành lập một nước mới.
Vậy thì, tất cả những gì Kim Phi làm bây giờ có nghĩa lý gì nữa chứ?
Quan Hạ Nhi nghe vậy cũng im lặng.
Một lát sau, cô ngẩng đầu nói: “Là ta nghĩ quá đơn giản rồi…..Đương gia, vậy chàng định làm như thế nào?”
“Ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải!” Kim Phi ngẩng đầu than.
Thế giới này làm gì có chế độ nào hoàn hảo, lịch sử cũng là đời sau tổng kết lại thất bại của đời trước, rồi không ngừng phát triển thôi.
Đoạt giang sơn thì dễ, giữ giang sơn thì khó.
Đặc biệt có khó hơn đối với sinh viên khoa lý hóa như Kim Phi.
Y cũng không biết thế nào là làm đúng, nhưng y biết thế nào là làm không đúng!
Quan Hạ Nhi nhìn thấy vẻ mặt sầu não của Kim Phi, bèn an ủi y: “Đương gia, chàng còn rất trẻ, từ từ suy nghĩ cũng được mà, nhất định sẽ nghĩ ra cách!”
“Đúng, ta còn trẻ, nhất định có thể nghĩ ra một cách hợp lý, để cho Đại Khang và thảo nguyên hòa hợp lại với nhau, con cháu Viêm Hoàng sẽ không phải tàn sát nhau nữa!” Kim Phi gật mạnh.
“Tiên sinh, chàng nghĩ như thế thật sao?”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của công chúa Lộ Khiết.