Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nhưng ở thời đại phong kiến, thuế nông gần như là nguồn kinh tế duy nhất của triều đình, khi biết có người trốn thuế thì trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.

Một khi phát hiện, không chỉ tịch thu toàn bộ gia sản, đàn ông trong nhà bị kéo đi tiền tuyến làm bia đỡ đạn, đàn bà bị đưa vào thanh lâu quốc doanh, còn trẻ em sẽ bị bán cho bọn buôn người.

Cho nên người dân khai hoang đều len lén tiến hành, không ai dám nói mình khai hoang.

Bây giờ, Kim Phi và Cửu công chúa không chỉ khuyến khích người dân khai hoang, mà còn chủ động cung cấp nông cụ!

Đây là điều mà trước đây người dân chưa bao giờ dám nghĩ tới.

"Đây thật là chính sách tốt chưa bao giờ có!"

Ông trưởng trấn cũng cảm động theo.

Ông ta là một người có học, có thể không tinh thông sử sách, nhưng cũng từng học qua.

Trong lịch sử đã từng phát sinh rất nhiều lần giảm sưu thuế, bớt phu dịch, nhưng chuyện khuyến khích khai hoang, còn chủ động cung cấp nông cụ, ông trưởng trấn lần đầu tiên nghe thấy.

"Ông trấn trưởng, chữ của ngài tốt, giao cho ngài sao chép lại vậy!"

Người đưa thư cười ha ha giao báo và phần bổ sung cho ông trưởng trấn.

Từ lần tuyên truyền ủ phân, sau khi yêu cầu phải công bố nội dung phần bổ sung trên bảng thông tin, rất nhiều địa phương cũng hình thành luật bất thành văn là các phần bổ sung phải được dán trên bảng tin.

Ông trưởng trấn cũng không khách khí, cười ha ha nhận lấy báo: "Ta sao chép cũng được, Lão Mặc lúc ngươi xuống thôn quê đưa tin, cũng nên phổ biến rộng rãi chính sách tốt này nhé!"

"Ông trưởng trấn yên tâm đi, không cần ông dặn dò, ta sẽ làm!" Người đưa thư gật đầu.

Ông trưởng trấn cầm báo rời đi, ước chừng nửa giờ sau, nội dung phần bổ sung được sao chép và dán trên bảng thông báo ở cửa trấn.

Người dân nghe tin báo rời đi, tin tức triều đình giảm thuế, khích lệ khai hoang cũng được truyền ra.

Chỉ là chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, người dân không nghe báo hoàn toàn không dám tin tưởng.

Tự mình khai hoang là tội nặng, kết quả đến ngày thứ hai, hơn nửa người dân trấn Tân Nguyệt tràn vào trấn, tìm người đưa thư hỏi thăm tin tức là thật hay không.

Sau khi lấy được xác nhận của người đưa thư và trưởng trấn, cuối cùng người dân cũng tin, sau đó đổ xô đến hợp tác xã mua bán địa phương.

Hợp tác xã mua bán đã sớm nhận được thông báo, đã chuẩn bị một số lượng lớn nông cụ và tờ đơn vay mượn.

Nhưng điều để cho hợp tác xã mua bán không ngờ tới là, trừ những hộ thật sự nghèo kia, hầu hết những người dân còn lại đều không chọn cách nhận nông cụ bằng hình thức cho vay không lãi mà chọn cách trả ngay tại chỗ.

"Ông ơi, cái cuốc này có thể mang đi bằng cách vay trước trả sau!"

Người phụ trách hợp tác xã mua bán cầm một cái cuốc lên, một bên đưa cho nông dân già trước mắt, một bên giải thích.

"Ta biết có thể vay, nhưng ta không vay!"

Nông dân già cẩn thận lấy ra một bao bố nhỏ từ trong lòng ngực.

"Ông ơi, ông đang lo lắng về lãi sao?" Người phụ trách hợp tác xã mua bán nói: "Ông yên tâm, lần này vay không có lãi, năm nay mua cái cuốc bao nhiêu tiền, sang năm ông đưa bấy nhiêu tiền là được, hoàn toàn không có lãi!"

"Ta biết" Nông dân già mở bao bố nhỏ được bọc nhiều lớp ra, từ bên trong lấy ra một đồng tiền: "Chính vì biết cái cuốc không tốn tiền, ta mới càng phải trả tiền!"

"Vì sao vậy?" Người phụ trách hợp tác xã mua bán tò mò hỏi.

"Quốc sư đại nhân khó khăn như vậy, còn phải cho chúng ta vay, nhà ông lão ta mặc dù nghèo, nhưng có thể giúp cho quốc sư đại nhân ít phiền toái, thì sẽ không gây phiền toái cho y!"

Nông dân già đếm xong đồng tiền thì để lên quầy: "Nào, đưa cái cuốc cho ta đi, ta còn vội về khai hoang!"

"Được rồi!"


Người phụ trách cất đồng tiền, sau đó đưa cái cuốc cho nông dân già: "Ông nhận lấy này!"
Advertisement
';
Advertisement