Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

"Có tin vui thì cũng là tin vui ở Xuyên Thục, có liên quan gì đến chúng ta?"

"Ta thực sự ngưỡng mộ người dân ở đó. Ở đó có Bệ hạ và Kim tiên sinh, họ không chỉ chia đất đai của ​​địa chủ cho người dân mà còn khuyến khích người dân khai hoang. Nghe nói nếu khai hoang thì năm đầu sẽ miễn thuế, năm thứ hai và năm thứ ba thuế thu cũng rất ít, từ năm thứ tư mới thu thuế như ruộng bình thường!”

"Cho dù là ruộng bình thường thì thuế ở Xuyên Thục cũng đều rất thấp, nghe nói chỉ bằng khoảng hai phần số thuế chúng ta phải đóng!"

"Vậy không phải là quá thấp sao?"

"Không chỉ thuế thấp, mà toàn bộ thổ phỉ ở Xuyên Thục đều bị tiêu cục Trấn Viễn đánh dẹp. Đến nay, thậm chí không còn một tên thổ phỉ nào nữa, người dân cũng không còn phải nộp lương thực hàng năm cho bọn chúng!"

“Thuế thấp, lại không phải nộp lương thực hàng năm, cũng không phải lo đám thổ phỉ đến giết người bất cứ lúc nào… Không biết khi nào chúng ta mới có được cuộc sống tốt như vậy!"

“Hay là chúng ta cũng đi Xuyên Thục nhé?”

“Xuyên Thục ở phía Tây, chúng ta ở phía Đông, cách nhau ngàn dặm, khắp nơi đều có thổ phỉ, chúng ta làm sao có thể đến đó?”

Nghe vậy, những người xung quanh bất lực thở dài.

Họ đã muốn đến Xuyên Thục từ lâu, nhưng nó quá xa so với Đông Hải, hơn nữa ở giữa còn có Trung Nguyên đang rất hỗn loạn.

Bọn họ đều trốn thoát khỏi Trung Nguyên, cho nên biết rõ hiện tại khu vực Trung Nguyên hỗn loạn và nguy hiểm như thế nào. Với sức của họ thì không thể nào đến được Xuyên Thục.

"Nếu chúng ta đến sớm hơn nửa tháng thì tốt biết mấy!"

“Đúng vậy, Lưu Đại Bảo của thôn chúng tôi may mắn đến sớm, đúng dịp xưởng đóng thuyền và xưởng cá muối tuyển công nhân, hiện tại cậu ta cơm ăn nhà ở không cần lo lắng, con cái cũng có quần áo mùa đông cả rồi!”

"Nghe nói khi vào xưởng làm việc, mọi người trước tiên được phát một bộ quần áo, đồ ăn bên trong được ăn thoải mái!"

"Không những được ăn thoải mái mà nếu làm việc từ ba tháng trở lên, thậm chí có thể được cấp cho một ngôi nhà gạch, có thể đưa vợ con vào ở trong đó!"

"Đúng vậy, trong thôn của chúng tôi có mấy người đã được cấp nhà!"

“Không biết khi nào các xưởng này sẽ tuyển thêm nhân công!”

Trong khi những người tị nạn đang trò chuyện, người đưa thư đi xe đạp từ xa tới, đang định đi đến bục gỗ để đọc báo hôm nay thì bị một nhân viên hộ tống và một thanh niên chặn lại.

Người thanh niên đó chính là cấp phó Tiểu Lưu, anh ta đưa tờ thông tin tuyển dụng đã chuẩn bị sẵn cho người đưa thư, bảo người đưa thư đọc tờ thông tin tuyển dụng sau khi đọc xong báo ngày hôm nay.

Người đưa thư đọc qua tờ thông tin tuyển dụng, sau đó gật đầu và bước lên bục gỗ.

Bình thường người đưa thư sẽ rời khỏi bục gỗ sau khi đọc báo xong, nhưng hôm nay đọc báo xong anh ta lại không rời đi, mà lấy từ bên cạnh ra một mảnh giấy viết tay, giơ chiếc loa sắt lên nói:

“Hôm nay ngoài báo ra, sẽ đọc thêm tờ thông báo tuyển dụng…”

Anh ta vừa dứt lời, những người tị nạn bên dưới lập tức xôn xao.

Thương hội Kim Xuyên ở Đông Hải mặc dù ngày nào cũng phát cháo, nhưng cháo họ ăn hàng ngày cũng không đủ để no bụng mà chỉ có thể đảm bảo họ sẽ không chết đói.

Khi vào làm trong xưởng thì khác, không chỉ có cơm ăn, chỗ ở mà còn được trả lương.

Mặc dù lương tại các xưởng ở Đông Hải không cao bằng Xuyên Thục, nhưng đối với những người tị nạn hiện tại, có thức ăn và nhà ở là một điều kiện rất hấp dẫn.

Người đưa thư vừa dứt lời, vô số người tị nạn đã lao về phía bục gỗ, hỏi xưởng nào đang tuyển công nhân!

Đối với những người tị nạn, khi được vào xưởng làm công nhân, những ngày tháng tốt đẹp sẽ tới. Chỉ tiếc lần tuyển nhân công này số lượng quá ít, đại đa số mọi người vẫn không được tuyển chọn.

Người đưa thư giơ chiếc loa sắt lên, nói lớn để trấn an những người tị nạn, nhưng chẳng có tác dụng gì. Những người tị nạn phía sau nghe không rõ nên cố gắng hết sức chen về phía trước.

Mùa đông đang đến gần và trong mắt nhiều người tị nạn, đây là cơ hội cuối cùng của họ.

Advertisement
';
Advertisement