Số lượng thợ tuyển lần này có hạn, nếu chạy chậm sẽ hết cơ hội!
Một nhà ba người Thiết Thế Hâm thấy trước đó lúc này cũng xen lẫn trong đám người.
Bọn họ không bị cuốn theo thì cũng bị mẹ kéo chạy đến phía trước.
"Mẹ, chúng ta cũng đi đăng ký làm thợ sao?" Ca ca vừa chạy vừa hỏi.
"Đúng vậy!" Người mẹ vừa chạy vừa trả lời.
"Nhưng lần này họ đều tuyển thợ xây nhà, mẹ cũng biết xây tường sao?"
"Ta không biết xây tường nhưng ta đi làm người bốc vác!” Người mẹ dứt khoát trả lời.
“Người bốc vác ư?” Người anh nghe vậy thì không khỏi cắn môi.
Người bốc vác cần phải gánh túi năm mươi cân, mẹ gánh nổi sao?"
Số người mỗi xưởng tuyển đều có hạn, ai đến muộn sẽ mất cơ hội.
Người mẹ kéo hai đứa trẻ, chạy theo dòng người đến xưởng gạch.
Đến khi bọn họ chạy đến, trước cửa xưởng muối đã có rất nhiều người, người mẹ dẫn theo hai đứa trẻ, không thể chen vào được.
Người mẹ hơi sốt ruột: “Tiểu Phong...”
“Sao mẹ?” Người anh trai xoay người hỏi.
Người mẹ do dự một chút cuối cùng cũng lắc đầu: “Không có gì!”
Vốn dĩ cô ấy muốn người anh dẫn em gái đến một nơi nào đó đợi, cô ấy sẽ chen vào trong đó, đến khi cô ấy đăng ký xong sẽ tìm huynh muội họ.
Nhưng khi nhìn thấy đám người nhộn nhịp kia, người mẹ đã đánh bay suy nghĩ đó.
Đông Hải quá loạn, họ lại không có nơi ở cố định, hai đứa trẻ lại quá nhỏ, lỡ như bị đám người chen lấn, nói không chừng sẽ không tìm thấy chúng nữa.
Người cha đã mất tích, nếu mất hai đứa trẻ nữa, cho dù người mẹ tìm được công việc thì có ý nghĩa gì chứ?
Người mẹ liếc nhìn đám người chen lấn, thấy không thể chen vào, thất vọng nói: “Nhiều người quá, chúng ta chen vào không được, đi thôi!”
“Mẹ, hay là mẹ và muội muội đi sang đó đợi con, một mình con chen vào đó thử xem?” Người anh hỏi.
“Con cũng không thể đăng ký thay mẹ, chen vào đó làm gì?”
“Con tự đăng ký!”
“Vớ vẩn, con còn là đứa trẻ, đến xưởng gạch thì có thể làm gì chứ?” Người mẹ kéo người anh đi: “Đi thôi!”
Người anh không có cách nào chỉ có thể đi về với mẹ
“Mẹ, ca ca, chúng ta đi đâu đây?” Người em gái hỏi.
Người mẹ và anh cũng trầm mặc, không trả lời.
Vì họ không có nơi ở cố định, mỗi ngày ngoài tìm cha thì sẽ đợi phát cháo, đến đêm sẽ tìm một nơi yên tĩnh rồi dựa vào nhau ngủ.
Bây giờ vẫn còn lâu mới đến giờ phát cháo và giờ ngủ, người mẹ và anh cũng không biết đi đâu.
“Không chen vào xưởng gạch được, chúng ta đến xưởng đóng thuyền và lò vôi thử xem!” Người mẹ nói: “Nhân tiện trên đường đi sẽ tìm cha con luôn!”
“Được.” Anh trai gật đầu.
Khi bọn họ biết tin đã nhanh chóng chạy đến xưởng gạch, nhưng lại không thể chen vào chớ đừng nói đến những xưởng khác.
Nhưng cuộc sống trốn chạy mấy tháng qua đã khiến người anh nhanh chóng quen, cậu bé không khuyên mẹ, mà lấy cái túi trên vai mẹ: “Mẹ, để con gánh cho!”
Trong cái túi này đựng hai bộ áo quần cũ và một cái chậu gốm, đó cũng là toàn bộ gia tài của họ.
Cũng may ở Đông Hải có phát cháo, dân tỵ nạn vẫn chưa đến bước đường cùng không thể sống tiếp được nữa, còn có những binh phủ được nhân viên hộ tống huấn luyện duy trì trật tự cơ bản nhất, nếu còn ở Trung nguyên, nói không chừng ba mẹ con họ đã chết rồi.
Mẹ cười rồi đưa túi vải cho con trai.