Ở Đông Hải lâu như vậy, đã nhiều lần nghe đến cái tên thương hội Kim Xuyên, chẳng qua cô ấy vẫn luôn cảm thấy thương hội Kim Xuyên là một khổng lồ, trước nay không nghĩ đến chuyện đi hỏi xem người ta có tuyển vào hay không.

“Cô biết viết lại biết làm tính, hẳn là không vấn đề gì.” Đội trưởng đội 2 nói: “Có điều cô mới vào thì chắc phải bắt đầu làm từ nhân viên bán hàng vất vả nhất, không chỉ phải bán hàng ghi sổ, hàng nhập về thì còn phải phụ trách sắp hàng, với cả lau chùi hàng hóa bày lên quầy nữa.”

“Không có việc gì, ta làm được!” Người mẹ do dự một chút, sau đó hỏi: “Vậy con của ta thì làm sao bây giờ? Có thể dẫn đi cùng không?”

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Đội trưởng đội 2 quay đầu nhìn về phía người anh.

Người anh nhìn thoáng qua người mẹ, nhỏ giọng trả lời: “Mười tám?”

“Nói thật!” Đội trưởng đội 2 liếc mắt nhìn cậu ta. “Chúng ta thương hội Kim Xuyên cũng không nhận người nói dối, nếu cậu không nói lời nói thật thì ta đi luôn đấy!”

Người anh nghe thấy Đội trưởng đội 2 nói như vậy thì vội trả lời: “Năm nay ta mười hai tuổi, nhưng sang tháng là qua sinh nhất, sau đó sẽ là mười ba tuổi!”

“Mười ba tuổi à,” Đội trưởng đội 2 nhìn về phía người mẹ: “Thương hội Kim Xuyên không nhận lao động trẻ em dưới 17 tuổi, cô có thể đi làm nhưng con trai cô thì không được!”

“Đại nhân, ngài hiểu lầm ý của ta rồi!”

Người mẹ vội giải thích: “Ta không muốn để thằng bé vào thương hội làm việc, ta và cha bọn trẻ lạc mất nhau, nếu ta đi làm ở thương hội Kim Xuyên thì có thể cho bọn trẻ ở chung với ta không?”

Nói xong thì lo Đội trưởng đội 2 không đồng ý, lại vội bổ sung một câu: “Ba người chúng ta chỉ cần ở chỗ cho một người, ăn phần cơm của một người là được!”

“Hóa ra ý cô là vậy à!” Đội trưởng đội 2 cười dài trả lời: “Mỗi thương hội đều có trường học ở địa phương, con cái của công nhân có thể miễn phí đi học, giữa trưa còn miễn phí một suất cơm trưa, về phần chỗ ở, nếu cô có thể thành công thông qua kiểm tra thì có thể được phân một gian nhà ở tập thể, đến lúc đó cô có thể dẫn các con vào ở!”

“Đãi ngộ tốt như vậy sao?” Người mẹ không thể tin được.

“Kim tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân đều là người có lòng từ bi, không thể nhìn người dân chịu khổ chịu nạn, cũng sẽ không bạc đãi người một nhà!”

Đội trưởng đội 2 nói: “Có điều điều kiện ở Đông Hải có hạn, nhà ở tập thể đều không lớn, ba người ở thì sẽ hơi chật…”

“Không sao không sao, chỉ cần có thể che mưa chắn gió, bọn trẻ không phải ngủ ở nơi đất hoang là được!”

“Vậy được,” Đội trưởng đội 2 gật đầu, thấy vẻ mặt khát khao của người mẹ thì nhịn không được bổ sung một câu: “Đúng rồi, ta chỉ dẫn mấy người qua, giới thiệu cô tham gia kiểm tra, nếu không vượt qua được thì ta cũng hết cách!”

“Kiểm tra có khó không?” Người mẹ lo lắng hỏi.

“Không khó, không khác mấy với đề ta vừa đưa ra,” Đội trưởng đội 2 nói: “Vừa rồi cô có thể viết đúng tính đúng thì lúc kiểm tra cũng sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Vậy là tốt rồi.” Người mẹ nhẹ nhàng thở ra, sau đó hứa hẹn: “Đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ thi thật tốt!”

“Vậy các ngươi theo ta đi đi!” Đội trưởng đội 2 chào hỏi với người đàn ông da ngăm đen, sau đó đi đến phía trước.

Người mẹ vội kéo con đi theo, nhìn Đội trưởng đội 2 đi phía trước mà trong mắt tràn đầy cảm kích.

Lúc trước sau khi bị Đội trưởng đội 2 từ chối, cô ấy còn cảm thấy tuyệt vọng, ai ngờ quanh co một hồi, không vào được lò gạch mà lại có được cơ hội vào thương hội Kim Xuyên, hơn nữa đãi ngộ còn tốt như vậy.

Nghĩ về sau không phải dẫn con nheo nhóc nơi màn trời chiếu đất lo lắng hãi hùng nữa, người mẹ không nhịn được mà mỉm cười.

Đội trưởng đội 2 đi ở phía trước cũng không khỏi nhoẻn miệng cười.

Cảm giác giúp đỡ được người khác thật là tốt.

Lúc này bọn họ cũng chưa ý thức được rằng, quyết định rất mực bình thường trong ngày hôm nay sẽ tạo nên tầm ảnh hưởng như thế nào trong tương lai của Đông Hải, thậm chí là toàn bộ Đại Khang.

Số lượng dân tị nạn quả thật quá nhiều, cửa của các nhà xưởng sắp bị dân tị nạn lấp đầy, tuyển thợ cũng tiến hành vô cùng thuận lợi, không đến một giờ đồng hồ thì lượng thợ tất cả nhà xưởng đều đã tuyển đủ.

Không ít dân tị nạn đều quanh quẩn ở trước cửa nhà xưởng không chịu rời đi.

Advertisement
';
Advertisement