Vừa rồi Kim Phi thúc giục bản thân, khiến cho ông ta hoang mang vô cùng, ông ta lo rằng Kim Phi lại làm cái gì to lớn lắm.
“Không cần, xây dựng xưởng nung gạch không giống với việc xây nhà, nhiều người cũng không có tác dụng gì lớn.” Kim Phi xua tay nói: “Cứ tiến hành như kế hoạch là được.”
Đào hầm để xây dựng lò nung là việc cần có kỹ thuật, hơn nữa nếu quá nhiều người thì không thể chen chúc trong hầm được, hơn nữa cũng không an toàn, lại không có thiết bị hiện đại hỗ trợ như máy xúc đất, tốc độ xây hầm nung sẽ chậm hơn việc xây nhà ở rất nhiều.
Nhưng lò gạch, xưởng xi măng trước kia còn chưa dừng hoạt động, trong kho cũng còn một ít hàng tồn, cung cấp nguyên vật liệu để xây thêm cho xưởng cá muối và xưởng đóng thuyền số 3 được.
Vừa rồi Kim Phi nói thúc giục bản thân, chính là vì y nhớ đến máy xúc đất đời trước.
Nếu có máy xúc đất, xe nâng, thì tốc độ xây dựng chắc chắn sẽ tăng nhanh gấp mấy lần, nếu có máy kéo, thì tốc độ khai hoang của người dân cũng sẽ tăng lên đáng kể.
Nhưng Kim Phi cũng hiểu rằng không thể quá nóng lòng, con đường xây dựng công nghiệp hóa không thể hoàn thành chỉ trong một ngày được.
Hơn nữa nếu thật sự có máy móc như vậy, trước kia cần khai thông một con kênh có thể cần một nghìn người làm trong mấy tháng, bây giờ lại chỉ cần vài cái máy là được, số công nhân cần tuyển sẽ giảm đi rất nhiều, y có muốn nghĩ lý do trợ cấp người dân cũng khó.
Cho nên vừa rồi Kim Phi chỉ cảm thán một câu thôi, chứ y không thật sự tự trách bản thân vì vậy.
Mấy người nói chuyện một lúc, trời dần tối, công nhân cũng đã dựng xong lều, chuẩn bị tan tầm.
Ngay khi mấy người họ chuẩn bị trở về, lá cờ ven đường bay phấp phới.
“Trời nổi gió rồi,” Khánh Mộ Lam ngẩng đầu nhìn không trung, lo lắng nói: “Mong là trời không mưa!”
Nhưng vừa dứt lời, Kim Phi đã cảm thấy chóp mũi bị dính lạnh.
Y ngẩng đầu nhìn trời, lại có hai giọt mưa rơi trên khuôn mặt y.
Vẻ mặt mọi người bỗng trở nên căng thẳng.
Bây giờ đã là đầu đông, nếu nơi nào không có thiết bị che gió chắn mưa, thì ban đêm sẽ lạnh đến khắc nghiệt, mỗi sáng đều sẽ có người không thể dậy được nữa, giờ nếu lại có mưa nữa, thì số người không chịu được qua mùa đông sẽ ngày càng nhiều.
“Mộ Lam, sai người thông báo với các công nhân, nếu tối mà họ không có chỗ ở, thì có thể tạm thời ở trong nhà tập thể.” Kim Phi quay đầu nói.
Theo nội dung tuyển dụng, thì trong lúc thi công, toán công nhân này sẽ được bao ăn, không bao ở.
Nhưng bây giờ trời mưa, nếu công nhân về nhà mình, thì khó mà nói chính xác được số người có thể đến làm vào hôm sau.
Hai dãy nhà tập thể này tuy vừa mới xây hôm nay, mặt tường và mặt sàn còn chưa được xử lý, nhưng ít ra có thể che mưa chắn gió, tốt hơn việc ở trên đất trống, bị mưa rơi gió táp nhiều.
“Thiết tiên sinh, bảo Tiểu Triệu tìm thương hội Kim Xuyên và xưởng đóng thuyền để đàm phán, để bọn họ xuất vải che mưa và gậy trúc ra để mau dựng lều!”
Kim Phi viết vào một mẩu giấy nhắn tin, hơn nữa còn ấn lên con dấu riêng của mình, giao cho Thiết Thế Hâm.
Đội vận chuyển của thương hội Kim Xuyên thường phải đi khắp nơi, cho nên họ cần có vải che mưa để che chắn cho hàng hóa.
Mưa bắt đầu rơi, không thể xây nhà kịp nữa, cho nên chỉ có thể dựng một ít lều đơn giản để ứng phó với tình huống khẩn cấp.
“Vâng!” Khánh Mộ Lam và Thiết Thế Hâm lập tức cho người đi nhắn lại mệnh lệnh của Kim Phi.
Tại công trường xây dựng thêm cho xưởng cá muối, Khánh Mộ Lam phái một chủ nhiệm của phân xưởng đang phụ trách xây dựng công trường xây dựng đến đó.
Bởi vì bữa sáng và bữa trưa đều được ăn no cơm, cho nên bầu không khí trên công trường vẫn còn rất vui vẻ, các công nhân đều thấy hy vọng vào tương lai.