Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Thiết Thế Hâm từng ở làng Tây Hà lâu như vậy, cho nên biết rất rõ thói quen của Kim Phi. Kim Phi rất giỏi thức khuya nhưng cũng rất giỏi ngủ nướng, thường xuyên ngủ liền một mạch hơn mười tiếng đồng hồ.

"Ta không thể ngủ ngon vì có chuyện phải suy nghĩ", Kim Phi thở dài, thấy Tiểu Lưu không có ở đó, liền hỏi: "Tiểu Lưu đâu?"

"Chắc là ở công trường", Thiết Thế Hâm đáp.

"Được, ta cũng tới công trường xem xem".

Kim Phi xoay người rời khỏi lều.

Kỳ thực, Từ Cương và Thiết Thế Hâm vừa mới từ công trường trở về. Có điều Kim Phi bất chấp trời đang mưa, lao ra ngoài xem tiến độ thi công thì sao họ có thể ngồi đó sưởi ấm bên bếp lò?

Thế là cả hai nhanh chóng cầm ô và đi theo.

Đi được hơn trăm mét dọc theo con đường đất lầy lội, Kim Phi nhìn thấy Tiểu Lưu.

Tiểu Lưu mặc áo mưa, đang bàn bạc gì đó với hai công nhân xây dựng.

Nhìn thấy Kim Phi cùng Thiết Thế Hâm đi tới, Tiểu Lưu vội vàng chạy tới.

Đầu tiên anh ta chào Kim Phi, sau đó nhìn Thiết Thế Hâm và Từ Cương rồi hỏi: "Thiết đại nhân, Từ đại nhân, không phải hai người vừa mới quay về sao? Sao lại quay lại đây lần nữa?"

"Bọn ta đi cùng tiên sinh tới xem xét công trường một chút!"

Thiết Thế Hâm trả lời và nhìn Tiểu Lưu với ánh mắt càng hài lòng hơn.

Công việc thì phải làm là đương nhiên, nhưng không thể làm trong âm thầm được.

Kim Phi vừa mới tới đã thấy ông ta và Từ Cương đang sưởi ấm bên bếp lò trong lều.

Tuy bọn họ vừa mới từ công trường về, quần áo còn chưa khô, giày còn lấm lem bùn, nhưng lỡ như Kim Phi không nhìn thấy, tưởng lúc đến công trường họ chỉ lười biếng ngồi chơi trong lều thôi thì phải làm sao?

Điều này có thể khiến người lãnh đạo có ấn tượng cấp dưới là những kẻ khôn lỏi, chỉ tỏ ra cần mẫn bên ngoài.

Câu hỏi của Tiểu Lưu đã chứng tỏ Thiết Thế Hâm và Từ Cương không hề lười biếng, bọn họ vừa trở về lều sưởi ấm bên bếp lò thì đúng lúc Kim Phi tới.

Thật ra, vừa rồi Kim Phi đã nhìn thấy bùn trên giày của Thiết Thế Hâm và Từ Cương khi y đi vào lều, nhưng tâm trí y đang mải suy nghĩ chuyện ở công trường nên cũng lười biểu dương hai người họ.

Hiện tại Tiểu Lưu đã hỏi đến vấn đề này, Kim Phi không khen ngợi họ thì sẽ không có lý.

Vì vậy Kim Phi quay đầu nhìn về phía hai người họ: "Hai vị đại nhân vất vả rồi!"

"Đều là việc nên làm, đều là việc nên làm!"

Cả hai đều xua tay.

Kim Phi không thích nói những lời khách sáo như vậy, cho nên y chỉ khen ngợi một câu rồi lại nhìn Tiểu Lưu, hỏi: "Tiến độ của công trình thế nào rồi?"

“Tiến hành rất thuận lợi”, Tiểu Lưu dẫn Kim Phi đi về phía trước: “Sáng nay đã xây thêm ba dãy nhà ở, hiện tại đang xây dãy thứ tư và thứ năm. Nếu mọi việc suôn sẻ, trước khi trời tối chúng ta có thể xây thêm bốn dãy nữa".

Hai người nói chuyện rồi đi vòng về phía Tây của công trường.

Lúc sáng khi Kim Phi đi ngủ, ở đây chỉ có hai dãy nhà ở chiều hôm qua mới xây xong, bây giờ đã có thêm ba dãy nữa.

Dãy thứ tư và dãy thứ năm cũng đã xây xong tường cao hơn một mét, một số công nhân đã bắt đầu chuẩn bị dầm, xà gồ và ngói.

"Tiến độ nhanh như vậy, chất lượng không có vấn đề gì chứ?" Kim Phi cau mày hỏi.

Sáng hôm qua, các công nhân chuẩn bị vật liệu và bắt đầu xây dựng sau khi ăn trưa, làm việc cả buổi chiều mới xây được hai dãy nhà.

Hôm nay công trình thi công dưới trời mưa, vậy mà buổi sáng xây được ba dãy, buổi chiều dự kiến ​​xây thêm bốn dãy nữa, tiến độ thi công vượt xa sự mong đợi của Kim Phi nhưng cũng khiến y lo lắng về vấn đề chất lượng.


“Tiên sinh yên tâm, ta luôn ở đây giám sát sát sao", Tiểu Lưu giải thích: "Tiến độ nhanh như vậy, một phần là vì công nhân đã thạo việc hơn ngày hôm qua, còn một phần là do có rất nhiều người tị nạn chủ động tới giúp đỡ, có đuổi họ cũng không đi!"
Advertisement
';
Advertisement