Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Bởi vì trải qua nhiều năm chiến tranh, tổng dân số Đại Khang có lẽ chỉ còn mấy chục triệu, đây là con số khi Trần Cát còn sống, thiên hạ chưa loạn lạc.

Bây giờ thiên hạ đại loạn, mỗi ngày đều có vô số người chết, dân số có lẽ còn ít hơn.

Đương nhiên, nơi này kiếp trước có thể chưa được hơn hai mươi triệu người, đó là kết quả của sự phát triển kinh tế và công nghiệp, quận Đông Hải bây giờ hoàn toàn không thể so sánh được với kiếp trước.

Nhưng người dân có thể đến được Đông Hải cũng không thể so sánh được với nơi này của kiếp trước, cộng với vị trí địa lý được trời ưu đãi, Kim Phi tự tin có thể khiến Đông Hải nhanh chóng phát triển.

Có lẽ trong thời gian ngắn không thể sắp xếp được nhiều dân tị nạn như vậy, nhưng Kim Phi tình nguyện nuôi bọn họ trước.

Bởi vì làm ruộng cần người, làm thợ cần người, bình định Trung Nguyên và Giang Nam cũng cần người.

Người là nền tảng của tất cả mọi thứ, có con người thì tất cả mọi thứ đều có thể, không có con người thì mọi thứ đều vô ích.

Khi Kim Phi vừa mở xưởng ở làng Tây Hà, đã thu hút mạnh mẽ người dân từ các làng xung quanh, khiến cho làng Tây Hà phát triển nhanh chóng, sau đó Kim Phi lại bắt đầu tuyển dụng công nhân quy mô lớn ở Kim Xuyên, thu hút người dân các trấn làng khác, tất cả người dân Kim Xuyên đều nhận được lợi nhuận vì điều này, cũng đặt nền móng cho sự thăng tiến của Kim Phi sau này.

Ở kiếp trước của Kim Phi, dân số cả nước mười mấy tỷ, nhưng chính quyền địa phương vẫn đang nỗ lực quảng bá thành phố của mình, thu hút người từ bên ngoài đến, huống hồ thời đại dân số ít này?

Những người dân tị nạn tìm đến nhờ cậy, Kim Phi không có lý do gì để đuổi bọn họ ra ngoài.

Cho dù nấu cháo nuôi dân tị nạn, Kim Phi cũng sẵn sàng.

Huống hồ Kim Phi sẽ không thực sự để dân tị nạn nhàn rỗi, nhất định sẽ nghĩ cách để lợi dụng những người tị nạn này, điều này không chỉ giảm bớt áp lực tài chính của triều đình, mà còn mang lại lợi ích.

Chỉ là những điều này nằm ngoài phạm vi nhận thức của Từ Cương, nếu như Kim Phi nói quận Đông Hải có thể chứa hàng chục triệu người, Từ Cương chắc chắn sẽ nghĩ y bị điên.

Cho nên Kim Phi không giải thích quá nhiều.

Mặc dù Từ Cương vẫn ôm thái độ nghi ngờ, nhưng gần đây Đông Hải mỗi ngày mỗi khác, hoàn toàn trái ngược với nhận thức trước đây của Từ Cương, hơn nữa thái độ của Kim Phi kiên quyết như vậy, ăn nói lại tự tin đến như thế, khiến cho ông ta bây giờ có hơi nghi ngờ bản thân mình, không biết Đông Hải có thể phát triển đến như thế nào.

Vì vậy Từ Cương quyết định chờ xem sẽ xảy ra chuyện gì, nếu như sự phát triển của Đông Hải thuận lợi như lời kim Phi nói thì đó là tốt nhất, nếu như Đông Hải gặp phải trở ngại, đến lúc đó ông ta sẽ đưa ra lời khuyên cũng không muộn.

Vì vậy Từ Cương cũng không nói thêm gì nữa, hành lễ với Kim Phi sau đó rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Khánh Mộ Lam dẫn theo sáu trăm người của đội an ninh rời khỏi xưởng cá muối, lao ra chiến trường tiêu diệt thổ phỉ.

Từ Cương lo lắng sau khi đội an ninh rời đi sẽ không có ai chấn nhiếp dân tị nạn, sẽ gây ra rối loạn, cả đêm không ngủ, trời chưa sáng đã thức dậy đi đến trạm gác.

Sau khi rất nhiều dân tị nạn thức dậy, cũng thấy đội an ninh ít hơn rất nhiều, nhưng hầu như tất cả dân tị nạn đều không để ý.

Bởi vì rất nhiều dân tị nạn đều đã được sắp xếp việc làm, những người không có việc làm cũng đã được sắp xếp nhà ở, mỗi ngày vẫn có thể đến lều cháo để nhận cháo, không có nguy cơ tử vong, dận tị nạn cũng ổn định hơn rất nhiều, các chuyện như đánh nhau trộm cắp các thứ cũng rất ít khi xảy ra, cho dù biết đội an ninh đã giảm bớt, cũng không có nhiều người quan tâm.

Thấy người dân tị nạn vẫn giống như thường ngày, người đi làm thì đi làm, người nhận cháo thì đi nhận cháo, Từ Cương cuối cùng cũng buông trái tim đang treo lơ lửng xuống, rồi mới bước xuống khỏi trạm gác.

Nhưng ông ta không trở về, mà quay người đi đến sân nhỏ nơi Kim Phi ở.

Kim Phi vừa mới ngủ dậy tắm rửa xong, đang định đi đến nhà ăn ăn sáng, thấy Từ Cương đi vào, thuận miệng hỏi: "Từ đại nhân, vẫn chưa ăn sáng đúng không, cùng đi ăn đi?"

"Cám ơn ý tốt của tiên sinh, ta ăn rồi!" Từ Cương liên tục xua tay: "Ta đến thư phòng đợi tiên sinh!"

"Được rồi." Kim Phi chỉ vào cận vệ ở bên cạnh: "Ta nghe bọn họ nói, trời chưa sáng ngươi đã đến trạm gác, bây giờ vừa mới xuống…. Chỉ là bữa cơm nhà thường ngày, lại không phải là người ngoài, ngươi đừng khách sáo nữa!"

Bụng Từ Cương vốn đã hơi đói, Kim Phi lại mời ông ta, nếu từ chối tiếp cũng không thích hợp, ông ta chắp tay nói: "Vậy thì làm phiền rồi!"

Advertisement
';
Advertisement