Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Chỉ là vừa rồi Kim Phi đang bận đọc thư, Từ Cương không tiện hỏi.

“Rất thuận lợi”, Kim Phi đưa thư cho Từ Cương: “Từ đại nhân tự xem đi!”

Từ Cương nhanh chóng cầm lấy bằng cả hai tay.

Khi nhìn thấy tin đội an ninh tiêu diệt bọn thổ phỉ ở trại Ngưu Gia mà không có thương vong, nút thắt trong lòng Từ Cương như được tháo gỡ, ông ta cũng rất ngạc nhiên trước hiệu quả chiến đấu của đội an ninh.

Mặc dù Khánh Mộ Lam đã nói trong thư rằng “hàng ngàn” tên thổ phỉ ở trại Ngưu Gia nhưng thực chất chỉ có vài trăm, còn lại hàng ngàn người là những người tị nạn bị cưỡng ép hiện đã được giải cứu. Nhưng đội an ninh có thể chấm dứt trận chiến này một cách nhanh chóng với thương vong bằng không cũng đủ cho thấy hiệu quả chiến đấu mạnh mẽ của họ.

Trong lúc Từ Cương đọc thư, Kim Phi cũng mở hộp gỗ ra.

Đọc xong lá thư trong hộp gỗ, Kim Phi chỉ hơi cau mày, sau đó vẻ mặt khôi phục laị vẻ bình tĩnh.

Đúng như Khánh Mộ Lam đã nói, bất kể bọn thổ phỉ có cấu kết với nhau hay không, việc trấn áp bọn chúng phải được tiến hành!

"Đại nhân, không ngờ đội an ninh do xưởng trưởng Khánh huấn luyện lại lợi hại như vậy, đúng là giặc đến nhà phụ nữ cũng có thể cầm quân!"

Từ Cương trả lại bức thư cho Kim Phi và không khỏi khen ngợi: "Tiêu diệt hàng trăm kẻ thù, nhưng không ai thiệt mạng. Đây là một chiến công mà hiếm có danh tướng nào trong lịch sử có thể đạt được!"

“Mộ Lam lần này quả thực đã làm rất tốt, nhưng so sánh cô ấy với những danh tướng trong lịch sử thì có chút quá đáng".

Kim Phi nói: "Bọn thổ phỉ ở trại Ngưu Gia có thể nói số lượng lên tới hàng ngàn, nhưng thực tế chỉ có vài trăm tên thực sự có khả năng chiến đấu. Trong đợt oanh tạc đầu tiên, hầu hết trong số hàng trăm tên đó đã bị giết, còn những người không bị giết thì cũng không còn tinh thần chiến đấu nữa.

Vũ khí và áo giáp trang bị cho đội an ninh về cơ bản giống như của tiêu cục Trấn Viễn. Nếu không đánh bại được một nhóm thổ phỉ đang sợ hãi, hoặc phải chịu thương vong lớn để tiêu diệt chúng thì Khánh Mộ Lam nên đưa quân về sớm nhất có thể!"

“Dù sao thì xưởng trưởng Khánh cũng đã chiến đấu rất tốt!” Từ Cương nhấn mạnh.

“Đúng vậy", Kim Phi vui vẻ nói: “Coi như Mộ Lam giờ đã rửa được hận”.

Khánh Mộ Lam từng bị đả kích rất mạnh trong lần vây bắt thổ phỉ thất bại lần trước, nhưng giờ đây cô ấy đã tiêu diệt được thổ phỉ ở trại Ngưu Gia với khí thế áp đảo, điều này có thể coi là ngã ở đâu đứng dậy ở đó.

Nếu sau này không xuất hiện vấn đề gì lớn nữa thì nút thắt trong lòng Khánh Mộ Lam sẽ được giải quyết.

"Đại nhân, đây là cái gì?" Từ Cương chỉ vào hộp gỗ nhỏ.

"Không có gì", Kim Phi không giải thích mà trực tiếp đóng hộp gỗ lại.

Từ Cương luôn có thái độ nghi ngờ và bất an về việc trấn áp thổ phỉ, lần này chiến thắng của trại Ngưu Gia cuối cùng cũng khiến ông ta cảm thấy yên tâm hơn một chút. Kim Phi không muốn ông ta nhìn thấy những bức thư trong hộp gỗ, kẻo sẽ lại suy nghĩ quá nhiều.

Mặc dù mối quan hệ giữa Từ Cương và Kim Phi đã trở nên thân thiết hơn sau khoảng thời gian tiếp xúc này, nhưng Kim Phi đã thể hiện rõ rằng y không muốn nói về chuyện đó nên Từ Cương cũng không tiện hỏi thêm.

Ông ta nghĩ ngẫm một hồi rồi cũng không nói gì nữa, chuyển sự chú ý sang người tị nạn.

"Từ đại nhân, những người tị nạn được giải cứu khỏi trại Ngưu Gia chắc chắn có thể đến vào tối hoặc đêm nay. Ông nên chuẩn bị cho việc tái định cư của họ!"

Kim Phi nói: "Bọn họ từ sào huyệt thổ phỉ đi ra, trong đó có thể còn có thổ phỉ ẩn náu. Ông hãy sắp xếp người để đảm bảo trật tự trị an của khu định cư, ông rõ chưa?"

“Đã rõ”, Từ Cương gật đầu: “Đại nhân yên tâm, ta đã sắp xếp xong rồi. Nếu có người gây chuyện thì trước tiên sẽ bắt hết những kẻ xung quanh lại, sau đó mới phán xét đúng sai!”

"Như vậy thì được" Kim Phi gật đầu.

Nhóm người tị nạn ở trại Ngưu Gia này khác với những người tị nạn bình thường, nhiều người trong số đó đã bị bọn thổ phỉ ép đi cướp của người khác, một số thậm chí còn từng giết người.

Đối với những người này, Kim Phi vốn định đưa bọn họ ra xét xử, nhưng người tị nạn quá nhiều, đám người từng trộm cướp trong đó cũng quá nhiều. Nếu đưa tất cả bọn họ ra xét xử thì cần rất nhiều nhân lực, Đông Hải hiện tại không thể đáp ứng. Hơn nữa một khi mở phiên toà xét xử lớn như vậy cũng rất dễ xảy ra bạo loạn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Kim Phi quyết định tạm thời giả vờ như không biết gì, duy trì tình hình chung ổn định, việc còn lại có thể đợi sau.

Advertisement
';
Advertisement