Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, toàn bộ đội an ninh đã thức dậy.

Ngoại trừ những người đang bị thương và những người đang có ca trực thì tất cả người người khác đều tập trung ở ngoài sân.

Tả Phi Phi và Hầu Tử đứng ở ngoài rìa của giáo trường.

Xếp hàng xong, Từ Cương chậm rãi đi lên đài cao phía trước.

Các thành viên của đội an ninh quay sang nhìn nhau, tỏ vẻ khó hiểu.

Ngày trước họ từng chịu trách nhiệm giữ trật tự ở Đông Hải, nên rất nhiều đã từng gặp qua Từ Cương, nhưng lại không biết vì sao ông ta đột nhiên xuất hiện ở đây.

Ánh mắt Tả Phi Phi phức tạp, liếc nhìn qua Từ Cương, rồi quay sang nhắc nhở: “Hầu Tử, sắp xếp mấy người giỏi giỏi ở dưới đài chuẩn bị đi, cẩn thận Từ đại nhân bị thương!”

Đúng như Tả Phi Phi lo lắng, các thành viên của đội an ninh xưởng cá muối đều xuất thân từ dân tị nạn, Khánh Mộ Lam cho họ việc làm, cho người nhà của họ chỗ ở yên thân, họ cực kỳ biết ơn và cảm kích cô ấy.

Ngay sau khi Từ Cương đọc xong quyết định xử phạt Khánh Mộ Lam, đội an ninh phía dưới lập tức nổ tung, Từ Cương cho người gõ chiêng đồng mấy lần cũng không dẹp được.

Có mấy người trong đấy rất kích động, chỉ vào Từ Cương mà mắng chửi, như muốn chém chết ông ta luôn.

Khánh Mộ Lam lúc ấy đang đứng dưới đài, thấy cả đội an ninh loạn lên thì lập tức đi lên đài, rút súng ra bắn một phát lên trời, đến lúc đó tiếng ồn ào bên dưới mới biến mất.

“Làm gì đấy, các ngươi muốn tạo phản à?”

Khánh Mộ Lam cất súng, lạnh mặt quát: “Xếp hàng ngay cho ta!”

Lúc này các thành viên của đội an ninh mới xếp thành hàng, nhưng không ít người ngẩng đầu lên nhìn Từ Cương, ánh mắt đầy tức giận.

Nếu ánh mắt có thể giết người, không biết Từ Cương đã chết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng trước khi tới đây, ông ta đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, như thể không thấy gì, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

“Từ đại nhân, thật xin lỗi ngài, các anh em đây đều là người thô lỗ, mong ngài không chấp nhặt với họ!” Khánh Mộ Lam chắp tay với Từ Cương.

Vừa nãy mấy đội viên của đội an ninh chửi Từ Cương, Khánh Mộ Lam cũng nghe được, chửi rất ác.

“Có thể hiểu được mà.” Từ Cương đáp lễ, vẻ mặt vẫn như cũ.

“Ta có thể nói vài câu được không?” Khánh Mộ Lam chỉ vào cái loa sắt trong tay anh ta.

“Đương nhiên là được!” Từ Cương vội đưa cái loa sắt cho cô ấy.

“Đa tạ.” Khánh Mộ Lam nhận lấy cái loa, nói xuống phía dưới: “Mọi người đừng kích động, nghe ta nói đã!”

“Ngài quốc sư đã từng nói, quân nhân làm những việc liên quan tới sống chết, cho nên quân đội phải là nơi kỷ luật nhất, công bằng nhất, bất cứ ai mắc sai lầm đều bị xử phạt!”

Khánh Mộ Lam cất cao giọng nói: “Bắt đầu từ ngày ngài quốc sư hạ lệnh cho chúng ta ra ngoài tiêu diệt thổ phỉ, chúng ta đã không còn là một đội an ninh của xưởng cá muối nữa, mà đã là một phần của quân đội rồi!”

“Nếu đã là quân đội, vậy thì nhất định phải theo quy định của quân đội mà làm! Ta đã vi phạm, nên phải bị xử phạt! Từ đại nhân chỉ là người tới đây đọc quyết định của triều đình và bộ Binh, mọi người đừng giận ngài ấy, và tất nhiên, càng không được hận triều đình!”

Từ Cương nghe thấy vậy, lén nhìn Khánh Mộ Lam một cái.

Trên thuyền từ Xuyên Thục tới đây, Thiết Thế Hâm đã giới thiệu Khánh Mộ Lam cho ông ta, theo cách miêu tả của Thiết Thế Hâm, tính cách của Khánh Mộ Lam rất kích động, cô ấy là một gói thuốc nổ, sau này làm trưởng xưởng mới kiềm chế lại một chút.

Trong mắt Từ Cương, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ấn tượng ban đầu của ông ta với Khánh Mộ Lam chính là một vị tiểu thư nhà giàu có mộng làm tướng quân, trước khi tới đây ông ta đã nghĩ vậy.


Nhưng lúc này ông ta chợt nhận ra, có thể mình đã bị lời kể của Thiết Thế Hâm làm ảnh hưởng, thế là quyết định gác thành kiến sang một bên, làm quen với Khánh Mộ Lam một lần nữa.
Advertisement
';
Advertisement