Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Hầu gia!”

Trương Lương lao vào bên trong, quỳ xuống trước mặt Khánh Hoài: “Trương Lương tham kiến hầu gia!”

“Trương... Trương Lương?”

Khánh Hoài nhìn Trương Lương một lượt từ trên xuống, sau đó tức giận hét lên: “Chuyện gì vậy? Cánh tay của ngươi bị sao vậy?”

Lúc này, vị công tử nho nhã lịch thiệp, vô cùng phong độ vừa rồi đã không còn nữa mà thay vào đó là một con sư tử đang giận dữ.

Tiểu Nga vừa rồi vẫn luôn ở cạnh Khánh Hoài đột nhiên bị dọa cho sợ hãi, quay người rúc đầu vào lòng của Quan Hạ Nhi.

“Hầu gia, chuyện đã qua rồi…”

“Nói, rốt cuộc là chuyện gì?”

Khánh Hoài trực tiếp ngắt lời Trương Lương, hỏi với giọng điệu bá đạo: “Không phải ngươi tới Tả Kiêu Vệ sao, vì sao lại xuất hiện ở đây?”

“Khởi bẩm hầu gia, thần đã tới Tả Kiêu Vệ, một tháng sau thì bị người Đảng Hạng tấn công, trong trận chiến cánh tay trái đã bị bọn chúng chặt đứt, vì vậy liền giải ngũ”.

Trương Lương bất lực nói.

Khánh Hoài nghe thấy vậy, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, mãi mới lên tiếng hỏi: “Trước khi giải ngũ, vì sao không đi tìm ta?”

“Hầu gia đặt nhiều kỳ vọng vào Trương Lương như vậy, tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm tư và sức lực để đưa thần vào Tả Kiêu Vệ nhưng thần lại không đáp ứng được mong đợi của ngài, mới vào một tháng đã bị mất một cánh tay, tòa thành mà thần canh giữ cũng bị kẻ thù phá vỡ lớp phòng ngự… Thần không còn mặt mũi nào đi gặp hầu gia”.

“Khi chiến đấu ở Tả Kiêu Vệ, ngươi có sợ hãi rút lui trong trận chiến không?"

Khánh Hoài trợn trừng mắt hỏi.

“Trương Lương xuất thân từ Thiết Lâm Quân, là thuộc hạ của hầu gia, cho dù có chết cũng tuyệt đối sẽ không làm ô nhục thanh danh của Thiết Lâm Quân. Trong trận chiến chém chết bốn quân địch, cho đến khi hôn mê bất tỉnh, quyết không lùi nửa bước”.

Trương Lương ngẩng cao đầu nói.

“Vậy thì có gì phải xấu hổ khi gặp ta!”

Khánh Hoài đá vào vai Trương Lương khiến hắn ngã nhào ra.

Trương Mãn Thương thấy đại ca mình bị đánh, cầm theo cây búa định lao vào nhưng lại bị Kim Phi cản lại.

Trương Lương lồm cồm bò dậy, không phản kháng một tiếng nào, cũng không phủi đất cát trên người, lại quỳ xuống trước mặt Khánh Hoài.

“Chỉ cần anh dũng chiến đấu, bị thương thì có gì mà mất mặt? Có gì mà không dám gặp ta chứ?”

Khánh Hoài lại đá thêm một cái.

Trương Lương vẫn giống như vừa nãy, không giải thích, lại bò dạy quỳ xuống trước mặt Khánh Hoài.

Khánh Hoài giơ chân lên, nhưng cuối cùng không đá tiếp nữa mà đỡ Trương Lương dậy hỏi: “Giết chết bốn tên địch, có công huân không?”



“Bẩm hầu gia, tòa thành mà tiểu nhân bảo vệ không phòng thủ được, bị kẻ thù phá được, mặc dù cuối cùng đám người Đảng Hạng bị huynh đệ cứu viện đuổi đi, nhưng dù sao cũng là mất thành một lần… Vì vậy, công lao rất ít, không hề có công huân”.

Trương Lương thành thật trả lời.

Khánh Hoài thở dài một hơi, hỏi: “Ngươi bị chặt đứt một cánh tay, sau khi giải ngũ làm gì đế kiểm sống?”

“Ban đầu làm nông để kiếm sống, thời gian trước được Kim Phi huynh đệ làm cho một chiếc cung nỏ rất hữu dụng, thần liền đi săn một khoảng thời gian. Gần đây con mồi ít đi rồi, thần giúp Kim Phi huynh đệ giao hàng với huyền phủ và mua lương thực quay về”.

“Tiền lương có đủ sống không?”

“Cảm tạ hầu gia vì đã suy nghĩ cho thần, Kim Phi huynh đệ rất rộng lượng, một tháng trả cho tiểu nhân năm trăm văn tiền công, còn dạy đệ đệ của tiểu nhân rèn sắt, cho mẹ, muội muội và người trong nhà đều tới phường tơ làm việc, bây giờ cả nhà một ngày ăn ba bữa, bữa nào cũng đầy đủ”.

Nói đến đây Trương Lương không khỏi ngước nhìn Kim Phi đầy cảm kích.

“Đa tạ tiên sinh!”

Khánh Hoài xoay người, đặt tay lên ngực, nói với Kim Phi.

“Đa tạ tiên sinh!”

Những thị vệ xung quanh cũng đồng thời làm như vậy với Kim Phi.

Điều kiện cơ sở vật chất và y tế có hạn, mỗi năm Đại Khang có vô số quân nhân tàn tật và phải giải ngũ sau những trận chiến khốc liệt trên chiến trường, lương hưu được cấp rất hạn chế.

Những năm qua họ đã chứng kiến rất nhiền chiến hữu bị tàn tật, sau khi giải ngũ cuộc sống cực kỳ khó khăn.

Thậm chí nhiều người còn trở thành thổ phỉ.

Giống như Trương Lương đây thực sự rất ít.

“Mọi người khách khí rồi. Ta và Lương ca là người thân, nên giúp đỡ nhau là phải”.

Kim Phi mỉm cười xua tay.

Có chủ nhà Trương Lương ở đây, Chung Ngũ đương nhiên không phải đi tìm chỗ ở nữa, Trương Lương không cần ra ngoài, hắn đi tìm Nhuận Nương thuê lại nhà cũ của Tạ Quang.

Sau khi đưa đám người Khánh Hoài tới, liền không ngừng tay chân, lập tức chạy tới thị trấn, bảo thợ mộc mang mấy chiếc giường tới.

Thị vệ của Khánh Hoài cũng không nhàn rỗi, dọn dẹp lại toàn bộ nhà của Tạ Quang một lượt, vừa nhìn đã biết là sẽ ở một thời gian dài.

Chập tối, Trương Lương mời Khánh Hoài về nhà ăn cơm, còn gọi Kim Phi đi cùng.

Đồng đội người ta tụ họp, mình tự nhiên chen vào làm gì?

Vì vậy Kim Phi liền từ chối lời mời của Trương Lương, nhưng kéo hắn vào trong tiệm rèn:

“Lương ca, vị hầu gia này đừng nói là sẽ không đi đấy nhé?”



“Hầu gia nói muốn ở lại xem lò nung của cậu, hơn nữa ngài ấy cũng rất hứng thú với lò gạch cậu đang xây, nói rằng trước đây chưa từng gặp cái tương tự”.

“Ngài ấy không phải hầu gia sao? Sao lại nhàn rỗi vậy?”

Kim Phi có chút bực bội.

Có một tên như thế ở bên cạnh, Kim Phi có cảm giác như mình luôn bị giám sát, làm việc không thể thoải mái được.

“Năm ngoái hầu gia bại trận, bị binh bộ chất vấn và trách phạt, quân quyền cũng phải giao ra rồi, gần đây không có công vụ nào”.

Nói đến đây, Trương Lương vô cùng tức giận: “Thiết Lâm Quân của hầu gia chỉ có 5 nghìn người, quân địch tận 3 vạn, trong đó còn có 6 nghìn binh mã, làm sao hầu gia có thể thắng được?”

Có thể cầm chân địch trong mười ngày mười đêm đã là một thành tích lớn rồi, không biết những quan gia trong binh bộ đó nghĩ gì nữa…"

“Đừng nói nữa”.

Kim Phi ngắt lời Trương Lương: “Những lời này nói ở nhà thì còn dược, nhưng không được phép nói ở bên ngoài, nếu không sẽ gây họa cho hầu gia, bình phẩm thượng quan là tội lớn đấy”.

Trương Lương nghe xong liền vội dừng lại.

“Đúng rồi, hầu gia này thế nào?”

Kim Phi không hứng thú với sự nghiệp chính trị của Khánh Hoài, dù sao cho dù được sủng ái hay thất thế, chỉ cần chức vị hầu gia vẫn còn thì vẫn là địa vị mà một người dân thường như y không thể chọc vào được.

Cái Kim Phi quan tâm là nhân cách của người này.

Bây giờ xem ra vị hầu gia này có vẻ rất hứng thú với phương pháp rèn sắt của mình, ở lại làng Tây Hà không chịu đi. Nếu như nhân cách tốt, hợp tác một chút thì cũng coi như là tìm được một chỗ dựa, không còn phải quan tâm đến mấy chuyện thổ phỉ tới nữa.

Nếu như nhân cách không ổn vậy thì cố tình cải tạo lò nung thất bại, tránh xa người nguy hiểm như vậy càng sớm càng tốt.

Khi Khánh Hoài nhìn thấy Trương Lương bị mất một cánh tay, Kim Phi thấy được rõ hai mắt hắn đỏ lên, tay khẽ run, vẻ mặt vừa tức giận vừa buồn bã.

Việc này đã thay đổi cách nhìn của Kim Phi về Khánh Hoài.

Nhưng những nhà chính trị đều rất giỏi đóng kịch, ai biết được rằng liệu vị hầu gia này có phải đang cố tình tỏ ra như vậy để mua chuộc lòng người không?

Chuyện như vậy Kim Phi đã nghe rất nhiều lần rồi.

Vẫn nên hỏi Trương Lương, người khá thân cận với Khánh Hoài là tốt nhất.

Không ngờ rằng Trương Lương sau khi nghe xong câu hỏi của Kim Phi thì liền ngẩng đầu bật cười ha ha.

“Đang yên đang lành huynh cười cái gì?”

Kim Phi hậm hực hỏi: “Còn cười khó nghe như vậy”.

“Ta cười vì hầu gia vẫn luôn liệu sự như thần, y như trước đây”.

Trương Lương nói: “Trước khi tới hầu gia đã nói với ta, cậu nhất định sẽ hỏi câu này”.
Advertisement
';
Advertisement