Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

"Thật ư?" Lưu Thiết không nhịn được mà mở to mắt.

Anh ta hỏi như thế không phải vì anh ta không tin Kim Phi, mà bởi vì tất cả những người gần gũi với Kim Phi đều biết rằng Kim Phi đã từng gặp được một cao nhân trên biết thiên văn dưới biết địa lý, bây giờ, tất cả các bản lĩnh của y đều được cao nhân truyền dạy, tất cả những bí mật chưa biết cũng đều là cao nhân nói ra.

Ban đầu còn có người không tin, cho rằng Kim Phi đang dát vàng lên mặt mình, cố ý bịa đặt ra một vị cao nhân, nhưng sau khi Kim Phi liên tục bộc lộ ra những kiến thức vượt thời đại, cuối cùng cũng không còn ai nghi ngờ nữa.

Không phải Lưu Thiết không tin Kim Phi, mà là khó có thể chấp nhận được những gì Kim Phi nói trong một khoảng thời gian ngắn.

Buộc mình phải bình tĩnh lại, Lưu Thiết siết chặt tay và nói: "Tiên sinh, ngài đã biết ở đây có quặng mỏ than, vậy thì chúng ta trực tiếp đi chiếm nơi này không phải là được rồi à?"

Tưởng tượng đến một tòa mỏ than lớn như thế ở Đông Man, hơi thở của Lưu Thiết đều trở nên nặng nề, hận không thể lập tức dẫn người đến chiếm giữ nơi này ngay bây giờ.

“Chỉ chiếm giữ nơi này thì đơn giản nhưng khai thác và vận chuyển lại quá khó!”

Kim Phi thở dài: “Trên bản đồ nhìn ở đây cảm thấy không xa lắm, nhưng trên thực tế nó cách thành Du Quan tận mấy trăm dặm!”

Thời đại này không có thiết bị đo khoảng cách chuyên dụng, bản đồ đều dựa theo ước tính mà vẽ, vì vậy tấm bản đồ mà Lưu Thiết dùng không tiêu chuẩn, đặc biệt là khu vực phía bắc thành Du Quan lại càng sơ lược.

Nhiều nơi được vẽ dựa trên tin tức mà mật thám truyền về, ví dụ như ngọn núi này cách thành Du Quan khoảng mấy chục dặm. Ở hướng đó còn có một cái hồ gì đó, nhưng lại không nói rõ tỉ lệ.

Cái vòng tròn mà Kim Phi chỉ cách thành Du Quan ít cũng phải mấy trăm dặm, nhưng trên bản đồ lại hiển thị rất gần.

“Xa như vậy sao?” Lưu Thiết sửng sốt.

Đi sâu vào chiến tuyến của kẻ địch mấy trăm dặm, việc khai thác và vận chuyện đều rất dễ bị kẻ địch quấy nhiễu, sự an toàn của công nhân mỏ than cũng không được đảm bảo.

“Bằng không thì chúng ta đánh chiếm khu vực này, hoặc là xây một thành trì ở xung quanh mỏ than thì sao?”

Lưu Thiết kiến nghị: “Việc khai thác thì tiến hành ở trong thành, chúng ta phái trọng binh hộ tống không phải là được rồi sao?”

“Như vậy cũng không phải là không được.” Kim Phi gật đầu, sau đó chỉ vào một vòng tròn xa hơn về phía bắc trên bản đồ rồi nói: “Ở đây còn có một mỏ than hai mỏ sắt và tài nguyên gỗ khổng lồ, đều là những thứ mà chúng ta đang thiếu hụt, nhưng lại cách thành Du Quan ít nhất là hai nghìn dặm, vậy nên làm thế nào?”

Lưu Thiết lại bối rối.

Ở thời đại này, tay không đi hơn hai nghìn dặm phải cần mấy tháng chứ nói gì đến kéo theo lượng lớn than đá và sắt thép chứ?

“Thiết Tử ca, ta biết chúng ta có rất nhiều huynh đệ chết trong tay người Đông Man, huynh hận không thể giết sạch người Đông Man, nhưng chúng ta không thể làm như vậy được!”

Kim Phi vỗ vai Lưu Thiết, thành khẩn nói: “Bản chất của chiến tranh là giống nhau, chúng ta cũng có rất nhiều huynh đệ chết trong trận chiến ở đất Tấn đất Tần, nhưng chúng ta có thể vì điều này mà giết hết người dân ở đất Tấn đất Tần không?”

“Tiên sinh, đất Tấn đất Tần đều là người Đại Khang ta, người của ta tự đánh người của ta thì được, nhưng người khác đánh chúng ta thì không được!” Lưu Thiết ngẩng đầu lên đáp.

“Đúng, ta tán thành!” Kim Phi gật đầu nói: “Thực ra mấy trăm năm trước Đông Man cũng là địa bàn của Đại Khang, đa số người Đông Man đều là người Đại Khang di cư từ Trung Nguyên qua cách đây mấy trăm năm trước, chúng ta đều uống nước sông Hoàng Hà mà lớn, họ cũng là người của mình!”

Mấy trăm năm trước còn chưa có quốc gia Đông Man, khu vực đông bắc có rất ít người ở, là nơi để triều đình lưu đày tù nhân.

Lại trước đó ba triều đại nữa, lúc đó xuất hiện một vị hoàng đế khá sáng suốt, cộng thêm nhiều năm liên tiếp được mưa thuận gió hòa, quyền lực quốc gia và dân số đều đạt đến thời kì đỉnh cao, vì thế vị hoàng đế này nên đã thành lập nha phủ ở khu vực đông bắc, di cư người dân Trung Nguyên qua đó để mở rộng lãnh thổ.

Những người dân này chính là tổ tiên của người Đông Man và người Đảng Hạng.

Nhưng sau khi vị hoàng đế đó băng hà, người kế vị sau không bằng người kế vị trước, Trung Nguyên trở lên hỗn loạn, không quan tâm nổi đến phía bắc sa mạc xa xôi nghìn dặm nữa.

Trải qua gần nghìn năm phát triển, mới có Đảng Hạng và Đông Man sau này.

Nhưng nếu truy tìm nguồn gốc thì Đông Man và Đảng Hạng quả thực giống với đất Tấn đất Tần, đều là hậu duệ của Viêm Hoàng.

Advertisement
';
Advertisement