Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Ngưu đại phu có vẻ không vui.

"Ha ha ha, ta đã nói sai rồi, xin lỗi Ngưu đại phu!"

Kim Phi mỉm cười và chắp tay với Ngưu đại phu.

Công chúa Lộ Khiết thậm chí còn vui vẻ hơn Kim Phi, cô ta quay lại và nháy mắt ra hiệu với Kim Phi. Băng Nhi nhanh chóng lấy ra một thỏi vàng nhỏ từ trong tay và đưa nó cho công chúa Lộ Khiết.

"Ngưu đại phu, phiền ông rồi!"

Công chúa Lộ Khiết lấy thỏi vàng nhỏ đưa cho Ngưu đại phu: "Đây là tiền hỉ, xin Ngưu đại phu nhận lấy!"

"Không, không, cái này quá giá trị, ta không thể nhận!" Ngưu đại phu liên tục xua tay.

Người bình thường ở nhà có chuyện vui như vậy, thường sẽ đưa một ít tiền hỉ cho đại phu. Có một số đại phu bất lương còn dựa vào đó để kiếm tiền, mỗi khi đi đến một nơi, gặp người phụ nữ nào muốn xem bệnh đều nói người đó có tin vui, từ đó lừa gạt tiền hỉ.

Không có quy định về số tiền hỉ, người giàu có thể cho nhiều hơn, người nghèo thậm chí có thể chỉ cho một hoặc hai đồng.

Đây là lần đầu tiên Ngưu đại phu gặp công chúa Lộ Khiết mà đã trực tiếp được cho một thỏi vàng.

Thỏi vàng này mặc dù không lớn, nhưng nếu đổi thành bạc, có lẽ sẽ cao hơn hai năm lương bổng của Ngưu đại phu cộng lại.

"Ngưu đại phu, đây là tiền hỉ, cũng là thứ mà ta và công chúa Lộ Khiết muốn cho ông, nên ông nhất định phải nhận!"

Kim Phi nhét thỏi vàng vào tay Ngưu đại phu.

Ngưu đại phu đã đi theo Kim Phi một thời gian, cho nên cũng có chút hiểu biết về tính cách của Kim Phi và biết y không thích nhượng bộ nên đành phải nhận thỏi vàng.

"Đó là bổn phận của người làm đại phu như ta, nhận thì áy náy, nhưng không nhận là bất kính!" Ngưu đại phu chắp tay với Kim Phi và công chúa Lộ Khiết: "Vậy thì cảm tạ điện hạ đã ban thưởng, chúc mừng!"

"Phiền ông rồi!"

Nói rồi Kim Phi và công chúa Lộ Khiết tiễn Ngưu đại phu ra khỏi thư phòng.

Lúc đi tới cửa, Ngưu đại phu quay người lại nói: "Điện hạ, vừa mới có hỉ sự tốt nhất nên nghỉ ngơi một thời gian, nếu cảm thấy không thoải mái thì tới nói cho ta biết!"

Sau khi tiễn Ngưu đại phu, Kim Phi đưa công chúa Lộ Khiết trở về phòng.

Lúc này Nhuận Nương và Tả Phi Phi đều đã đi ngủ, Kim Phi cũng không biết ngay cả phòng mình ở đâu, chỉ có thể ở lại cùng với công chúa Lộ Khiết.

Kim Phi mệt mỏi cả một ngày liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng công chúa Lộ Khiết rất lâu mà vẫn không ngủ được nên kéo rèm cửa sổ ra, yên lặng nhìn về phương bắc.

Trong một thung lũng xa xôi về phương bắc, Sương Nhi đang ngồi trước đống lửa, yên lặng nhìn về phương nam.

"Sương Nhi cô nương, sao cô còn chưa ngủ?"

Giang Văn Văn đi tới và ngồi cạnh Sương Nhi.

Ban đầu khi công chúa Lộ Khiết đến Đông Hải, Giang Văn Văn phụ trách bảo vệ công chúa Lộ Khiết, lần này Sương Nhi đến Đông Man, Kim Phi cho Giang Văn Văn đến giúp đỡ.

"Không ngủ được," Sương Nhi lắc đầu, sau đó hỏi: "Giang đội trưởng, người của Arei có thể đuổi kịp chúng ta không?"

Arei là vị hiền vương mới nhậm chức của Đông Man, một mực phái binh đuổi giết liên minh bộ lạc nhỏ, ngăn cản họ tiến về phương nam.

May mắn thay, đám người Giang Văn Văn đi còn có một đội bay, đang tập kích kỵ binh của hiền vương, khi Sương Nhi dẫn người đi tới phương nam, cố gắng hết sức đi theo miền đồi núi, núi rừng rậm rạp sẽ chặn kỵ binh lại, cho nên bọn họ mới đi theo con đường này.

"Yên tâm đi, tiên sinh đã sắp xếp một đội thuyền tới đón chúng ta ở sông Liêu, chỉ cần hai ngày là chúng ta có thể chạy tới, chỉ cần chúng ta ngồi lên thuyền, là có thể hoàn toàn thoát khỏi đám chó điên này!" Giang Văn Văn an ủi.

"Bọn họ sẽ không đuổi tới thành Du Quan chứ?" Sương Nhi lo lắng hỏi.

"Cho dù hắn có thêm một trăm lá gan đi chăng nữa, hắn cũng không dám đi!" Giang Văn Văn khinh thường nói: "Nếu bọn họ thật sự đi ngược lại, chỉ cần ném bọn họ vào một cái nồi, về sau sẽ đỡ phiền phức!"

Đúng như Kim Phi dự đoán, kỵ binh thảo nguyên đã giải tán ngay khi nhìn thấy phi thuyền và lựu đạn đi ngang qua, thảo nguyên quá lớn khiến phi thuyền không thể đuổi theo.

Advertisement
';
Advertisement