Cho nên Kim Phi vẫn luôn rất kính sợ tự nhiên.
Khi thảo nguyên bắt đầu có tuyết rơi, trong phạm vi nghìn dặm đều sẽ rơi vào băng tuyết mịt mù, người được phái đi theo dõi kẻ địch, phần trăm cao sẽ bán mạng trên thảo nguyên.
Lưu Thiết từ trước đến nay luôn nghe theo Kim Phi sắp xếp, nếu Kim Phi đã không cho theo dõi, cuối cùng anh ta chỉ chào Kim Phi theo kiểu quân đội: “Vậy ta sẽ truyền lệnh cho phi thuyền theo dõi một đoạn, những huynh đệ khác thì rút lui về trước!”
“Sau khi rút lui, bình thường cũng phải chú ý tuần tra, cẩn thận người Đông Man chó cùng dứt dậu.” Kim Phi nhắc nhở anh ta.
Mấy năm trước cuộc sống của người Đông Man cũng không tốt lắm, nên mới thường xuyên xâm lược phía Nam, sau đó lại nhận lấy hai lần thất bại, thế là cuộc sống của người Đông Man đã khó lại càng khó khăn hơn.
Mặc dù xác suất bọn họ dám tấn công thành Du Quan rất thấp, nhưng cũng không hẳn là không có khả năng, vẫn là nên đề phòng thêm thì hơn.
Lại qua mấy ngày, chiếc thuyền lầu chở nhóm dân du mục đầu tiên đã cập bến.
Đã có một lần kinh nghiệm, công chúa Lộ Khiết sắp xếp cho dân du mục ngày càng thuận tay hơn, chưa tới ba ngày đã sắp xếp xong nhóm dân du mục thứ hai.
Bởi vì lượng lông cừu dự trữ có hạn, nên công chúa Lộ Khiết không để cho đàn ông đến làm việc ở xưởng dệt, mà điều bọn họ tới xưởng nung gạch hỗ trợ, nhân lúc mặt đất chưa đóng băng, cố gắng nung được nhiều gạch hơn.
Trường học của khu xưởng cũng đã bắt đầu tiếp nhận con em dân du mục vào học, những con em dân du mục nằm trong độ tuổi từ 6 – 12 tuổi đều được miễn học phí.
Giáo dục là cách tốt nhất để xóa bỏ rào cản sắc tộc, Kim Phi vốn còn lo lắng dân du mục sẽ không cho con em mình học ở các trường học của Đại Khang, nhưng dưới sự động viên của công chúa Lộ Khiết, việc thuê thợ được tiến hành vô cùng thuận lợi, hầu như tất cả dân du mục có điều kiện kèm theo đều đưa con em đến đây học.
Ngày thứ bảy khi nhóm dân du mục thứ hai đến, hai tốp nhỏ của đoàn ca múa đã tới thành Du Quan.
Trước đây mỗi tháng đoàn ca múa đều sẽ tới đây một lần, bình thường đều là tốp ca múa thường trú ở Đông Hải hay tới đây, biểu diễn cổ vũ cho các nhân viên hộ tống đang trấn giữ ở thành Du Quan.
Đoàn ca múa nhạc lần này đến từ trụ sở chính ở Kim Xuyên, hơn nữa còn do Thanh Diên đích thân dẫn đội, ngoại trừ cổ vũ các nhân viên hộ tống, thì nhiệm vụ quan trọng nhất chính là biểu diễn cho dân du mục xem.
Vở kịch mà bọn họ diễn đương nhiên cũng không phải vở kịch thông thường, mà là vở kịch do Trần Văn Viễn sáng tạo riêng cho dân du mục dựa trên yêu cầu của Kim Phi.
Dân du mục ngày thường vốn chỉ chăn thả trên thảo nguyên rộng lớn, nào được xem kịch bao giờ, lúc mới đầu bọn họ chỉ mang theo tâm trạng tò mò đến xem trò vui mà thôi, nhưng vừa nhìn thấy đoàn ca múa biểu diễn đã bị hấp dẫn ngay.
Ngày thứ nhất đoàn ca múa biểu diễn, dưới khán đài vẫn chưa kín người, nhưng đến ngày thứ hai, người đã phủ kín đến tận hành lang bên ngoài phân xưởng rồi.
Hiệu quả của biểu diễn vượt xa tính toán của Kim Phi, giúp Kim Phi yên tâm nhiều hơn.
Ngày thứ ba khi đoàn ca múa tới, Kim Phi ăn cơm xong đi ra khỏi phòng ăn, thấy trời mưa nhỏ, không lâu sau đó liền có tuyết rơi.
Lúc mới bắt đầu bông tuyết rất nhỏ, nhưng mà càng rơi càng lớn hơn, đến lúc chập tối, tuyết đọng lại có thể che kín cả một bàn chân rồi, hơn nữa có vẻ như không có ý định ngừng rơi.
Kim Phi đã nghe công chúa Lộ Khiết nhắc rất nhiều lần, nói bão tuyết trên thảo nguyên rất đáng sợ, coi như lần này y đã được lĩnh giáo.
Buổi sáng ngày thứ hai khi thức dậy, tuyết trong sân sâu đến mức ngập hơn nửa người, tuyết tụ lại ở một vài góc tường cao qua cả mái hiên.
Kim Phi leo lên thành nhìn về hướng Bắc, đập vào mắt y là một mảnh mờ mịt.
Cũng may trạm gác trực ban trên tường thành đã được xây dựng xong, nhân viên hộ tống không cần phải đứng canh gác trong gió tuyết nữa.
Vừa hay người trực ban hôm nay là một nhân viên hộ tống Kim Phi có quen, người kia tên Phùng Thế Bảo, thấy Kim Phi đứng trên tường thành nhìn xuống, anh ta vội mở cửa trạm gác ra gọi: “Tiên sinh, vào đây tránh tuyết đi!”