Đội hình phương trận đầu tiên của cấm quân đã được hoàn thành trên khoảng trống ở phía trước bến tàu.
Tướng lĩnh chỉ huy gật đầu, một vị phó tướng phi ngựa tiến lên ngoắc ngón tay với quan phiên dịch đang trốn ở bên cạnh.
Trước đây hai người quan phiên dịch này đều bị Trần Chí Cường giữ lại, sau này khi nhìn thấy một trận chiến nổ ra trên biển, thấy sự chú ý của Lão Uông và những người khác bị trận chiến thu hút nên hai người này đã nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng chưa đi được bao xa thì đã thấy cấm quân ập đến từ phía đối diện nên hai người đành phải quay đầu chạy về, cuối cùng núp sau một gốc cây chuối cách cửa bến tàu không xa.
Vốn tưởng rằng mình trốn tốt, không ngờ đã bị cấm quân phát hiện từ lâu.
Hai người thấy phó tướng ngoắc ngón tay gọi thì sợ đến mức suýt tè ra quần, tưởng rằng cấm quân muốn giết họ để tế cờ.
Kết quả là phó tướng hét lên: “Đến đây, thay chúng ta hét vài câu với người Đại Khang ở bên trong!”
Vừa nghe thấy chỉ là hỗ trợ kêu gọi đầu hàng thì tảng đá trong lòng hai người cuối cùng cũng rơi xuống đất, họ nhanh chóng chạy ra từ phía sau cây chuối.
Một lúc sau, một trong hai quan phiên dịch viên hét về phía bến tàu bằng tiếng Đại Khang: “Người dân Đại Khang ở bên trong hãy nghe đây, hãy lăn ra đây đầu hàng ngay lập tức, tránh làm lãng phí thời gian của các vị quân gia, đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi, nếu tiếp tục phản kháng thì sẽ để các ngươi sống không bằng chết!”
"Câm miệng!"
Lão Uông đứng sau xe ngựa mắng: "Có gan thì đánh, nhát gan thì về đi, đừng có bô bô cái miệng như đàn bà như thế!”
"Hắn nói cái gì?" Phó tướng hỏi.
"Hắn... Hắn đang mắng các vị quân gia...” Quan phiên dịch do dự một chút rồi vẫn dịch lời của Lão Uông.
Phó tướng ngoáy lỗ tai, nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
Đối phương chỉ có hơn ba mươi người trên đất liền mà ở phía sau phương trận lại có ba trăm người, lẽ nào, đối phương có biết mình không thể sống sót nên đang tìm cái chết sao?
Khi phó tướng quay về đã nhắc lại lời của quan phiên dịch với tướng lĩnh, gần như tướng lĩnh của cấm quân tức giận đến mức bật cười.
“Đúng là một lũ không biết trời cao đất dày là gì.” Vừa rồi cấm quân vẫn luôn gấp rút lên đường nên không thấy được uy lực của ca-nô, vì thế tướng lĩnh và phó tướng đều có suy nghĩ giống nhau, bọn họ cảm thấy đám người Lão Uông biết rằng bản thân phải chết nên muốn chết một cách sảng khoái.
Vì thế tướng lĩnh đã đặc biệt dặn dò: “Lát nữa cố gắng bắt càng nhiều người càng tốt, ông đây muốn cho bọn chúng biết thế nào là sống không bằng chết!”
“Vâng!”
Phó tướng đồng ý một tiếng rồi rút đại đao ra và giơ lên đỉnh đầu.
Binh lính cấm quân phía sau cũng đồng loạt rút vũ khí ra.
Bên trong bến tàu, Lão Uông cũng hét lớn: “Chuẩn bị đón địch!”
Ù la la!
Các nhân viên đội viễn chinh kéo tấm bạt trên xe ngựa và để lộ ra một núi cung nỏ hạng nặng ở bên cạnh.
Các thành viên trong đội viễn chinh chia thành hai người một đội rồi đứng ở đằng sau cung nỏ hạng nặng, một người quay tời, một người giữ tay cầm bắn.
"Đây là cái gì?" Tướng lĩnh của cấm quân nheo mắt nhìn chiếc cung nỏ hạng nặng, nhưng cũng không để trong lòng mà chỉ cảm thấy đội viễn chinh đang làm màu!
Dù cho đối phương có mang ra vũ khí gì, nếu ông ta mang theo nhiều cấm quân như thế mà không đánh bại được hơn ba mươi tên cận vệ của thương hội thì chẳng thà tìm một cây mà treo cổ tự sát đi cho xong.
Ở sườn núi phía đối diện, thổ ty nhìn thấy cung nỏ hạng nặng thì trong lòng không khỏi có chút hồi hộp.
Vừa rồi tướng lĩnh của cấm quân không nhìn thấy trận chiến trên biển, nhưng thổ ty lại nhìn thấy rất rõ!