Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nhưng Lạc Lan không phải quân nhân mà là thương nhân, thế nên cô ấy chấp nhận nghe xem điều kiện của thổ ty là cái gì.

Trước tiên trấn an Trịnh Trì Viễn vài câu, sau đó lại gật đầu với thổ ty: “Nói đi, điều kiện gì?”

“Ta có thể cho các người hạt bông và hạt lúa, nhưng không phải dưới danh nghĩa bồi thường mà là mua hàng!” Thổ ty nói: “Chỉ cần các người đồng ý với điều kiện này, ta có thể cho thêm mười ngàn cân hạt bông!”

“Xem ra tên này định dùng kho bạc của mình để bồi thường rồi!”

Không chỉ Lạc Lan, ngay cả Trịnh Trì Viễn cũng đoán được ý định của thổ ty.

Đối với kẻ thống trị, tiền tài không quan trọng, uy tín quan trọng hơn.

Nếu để người dân nước K biết được thổ ty bị một đám thương nhân Đại Khang bắt chẹt, còn đền bù mấy chục ngàn cân hạt bông và hạt lúa thì đó là một sự đả kích uy tín rất lớn với thổ ty.

Thế nên thổ ty mới đồng ý cho thêm mười ngàn cân hạt bông để biến lần bồi thường này thành đổi chác.

Lạc Lan suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Được!”

Thổ ty nhận được câu trả lời khẳng định, gánh nặng trong lòng hắn mới được trút xuống, hỏi dò: “Nếu vậy thì ta có thể đi được chưa?”

“Được.” Lạc Lan nói với Mã Văn Húc: “Mã đại ca, ngươi tiễn thổ ty đại nhân đi, lịch sự một chút!”

“Rõ.” Mã Văn Húc hiểu ý của Lạc Lan, đưa tay ra hiệu mời với thổ ty: “Thổ ty đại nhân, mời!”

Sau đó, Mã Văn Húc rất cung kính đưa thổ ty xuống thuyền lầu.

Trịnh Trì Viễn có chút bất mãn với quyết định của Lạc Lan, nhưng anh ta cũng không biểu hiện ra trước mặt người ngoài, đợi khi Mã Văn Húc đưa thổ ty xuống thuyền, Trịnh Trì Viễn đuổi những người xung quanh đi, lúc này mới hỏi: “Lạc Lan cô nương, chúng ta thả hắn đi như vậy sao?”

“Thế không thì sao?” Lạc Lan hỏi ngược lại: “Nếu để cho Trịnh tướng quân ngài xử lý thì ngài định làm thế nào?”

“Đương nhiên là giết đám thổ ty, lấy hết quốc khố của bọn họ!” Trịnh Trì Viễn nói: “Ban đầu tiên sinh cũng giết thủ lĩnh Thổ Phiên, còn bắt hoàng đế Đảng Hạng và vua Đông Man!”

“Nhưng đây là nước K, không phải Thổ Phiên, Đảng Hạng hay Đông Man!”

Lạc Lan nói: “Tiên sinh đã từng nói, với những đất nước lui tới phải xa thân gần đánh, Thổ Phiên, Đảng Hạng và Đông Man đều là các nước láng giềng lớn của Đại Khang, giết chết thủ lĩnh của bọn họ có lợi cho Đại Khang nhưng nước K cách Đại Khang quá xa, giết thổ ty của bọn họ thì có lợi gì cho Đại Khang chứ?”

“Xa thân gần đánh...”

Trịnh Trì Viễn lặp lại mấy chữ này, rơi vào trầm tư.

Lạc Lan tiếp tục nói: “Trịnh tướng quân, nước K cách chúng ta quá xa, không uy hiếp được chúng ta, thế nên giết chết thổ ty của bọn họ khiến nước K hỗn loạn không có lợi gì cho chúng ta cả, ngược lại, chúng ta cần một nước K ổn định, như vậy mới có lợi nhất cho chúng ta!”

“Có lợi!”

“Đúng vậy.” Lạc Lan gật đầu nói: “Trịnh tướng quân chắc ngài biết cây bông vải quan trong với Đại Khang cỡ nào, lần này dù chúng ta thu được rất nhiều hạt bông, nhưng vật này đương nhiên càng nhiều càng tốt!”

Ngoài hạt bông, nước K còn có rất nhiều cây trồng mà Đại Khang chúng ta không có, thế nên ta định thành lập quan hệ mua bán lâu dài với nước K để bổ sung những gì còn thiếu!”

Nếu chúng ta giết thổ ty, nước K hỗn loạn, lâm vào trận chiến đoạt quyền thì làm gì có người nào có tâm trạng làm ăn với chúng ta nữa?

“Có lý.” Trịnh Trì Viễn như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu, sau đó ôm quyền hành lễ với Lạc Lan: “Xin lỗi Lạc Lan cô nương, vừa rồi ta đã lỗ mãng rồi!”

“Trịnh tướng quân quá lời rồi.” Lạc Lan khoát tay: “Đàm phán vốn sẽ có một người là kẻ xấu, một người là người tốt, vừa rồi ngài đã phối hợp rất tốt!”

“Lạc Lan cô nương, cô đừng an ủi ta nữa, chúng ta nói gì thổ ty còn không hiểu.”

“Nhưng hắn hiểu được biểu cảm của ngài mà.” Lạc Lan cười nói.

“Nói vậy thì ta vẫn hữu dụng nhỉ?” Trịnh Trì Viễn cũng cười.

“Đâu chỉ là hữu dụng, nếu không phải Trịnh tướng quân dẫn thủy quân tới, lần này chúng ta e là không thể trở về được!” Lạc Lan thở dài: “Vẫn là tiên sinh nói đúng, công bằng chỉ tồn tại dưới mũi kiếm!”

Advertisement
';
Advertisement