Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Hơn nữa vẫn cần để anh ta giúp mình đi thu gom cây bông vải nữa mà.

Sau khi hiểu ra điều này thì Mã Văn Húc cũng không còn giấu giếm điều gì nữa: “Cây bông vải bao gồm hạt bông vải và cái thứ trắng trắng kia là sợi bông.”

“Các ngươi muốn cái này làm gì?" Người phiên dịch tò mò hỏi.

“Triệu đại ca, có lẽ huynh không biết đấy thôi, Xuyên Thục chúng ta sau tháng mười sẽ rất lạnh nên người ta khâu bông vào mép vải thì có thể làm thành áo khoác độn bông, có thể chống lạnh!" Mã Văn Húc giải thích.

“Thì ra là thế!” Người phiên dịch chợt hiểu ra, cuối cùng anh ta cũng biết tại sao đám người Lạc Lan lại mua hạt giống cây bông vải.

“Được rồi, ta có thể giúp các ngươi thu mua, nhưng các vị huynh đệ cũng biết đấy, hạt giống cây bông vải đã được thu hoạch từ mấy tháng trước rồi nên có thể thu gom được bao nhiêu thì khó nói lắm.”

Sau khi cây bông vải chín, người nước K chỉ lấy hạt bông ra còn cành thì đốt làm củi, cây bông vải chín vào tháng chín, tháng mười, bây giờ đã là tháng mười hai âm lịch rồi nên hầu hết cây bông vải đều đã bị đốt.

Điều quan trọng nhất là đám người Mã Văn Húc vừa mới chiến đấu với cấm quân nên hiện giờ anh ta không dám đi thu mua một cách lộ liễu, không dám bảo đảm có thể thu mua được bao nhiêu.

“Ta biết, ta biết, Triệu đại ca, huynh thu mua được bao nhiêu cũng được, không thu mua được cũng không sao."

Mã Văn Húc nói xong bèn cởi nỏ cầm tay từ thắt lưng ra đưa cho người phiên dịch: “Triệu đại ca, trong nỏ cầm tay này có hai mũi tên lệnh, nếu huynh gặp khó khăn thì chỉ cần bắn lên trời, người của chúng ta sẽ đến giải cứu sớm nhất có thể!”

“Cảm ơn Mã huynh đệ!” Người phiên dịch xúc động nhận lấy bằng cả hai tay.

Thật ra, theo kế hoạch trước đó thì anh ta sẽ lén lút đến nhà kho lấy hàng tồn kho rồi đi theo Mã Văn Húc lên thuyền để cố gắng tránh mặt người nước K nhưng bây giờ Mã Văn Húc đã đề nghị giúp đỡ mà đó cũng không phải là vấn đề gì to tát nên anh ta cũng không tiện từ chối.

Trước kia anh ta quá thân cận với Mã Văn Húc mà đám người Mã Văn Húc lại giết nhiều cấm quân như vậy, nếu nói người phiên dịch không sợ hãi thì sẽ là nói dối.

Hiện giờ được Mã Văn Húc cho mũi tên lệnh nên anh ta cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Người phiên dịch cẩn thận cất nỏ cầm tay sang một bên, sau đó chắp tay: “Các vị huynh đệ, việc này không nên chậm trễ, ta đi làm việc đây!”

Anh ta không biết đám người Mã Văn Húc sẽ ở lại bến tàu bao lâu, vì thế nên kết thúc mọi việc càng sớm càng tốt rồi rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt mới là một lựa chọn đúng đắn.

Sau khi người phiên dịch rời bến tàu đã lập tức đi tìm quản đốc, muốn hắn tiếp tục dẫn người đến bến tàu bốc hàng.

Bốc hàng lên thuyền lầu sẽ được gấp đôi tiền lương, trước đây khi các quản đốc nhìn thấy anh ta thì đều vui như tết, nhưng bây giờ khi nhìn thấy anh ta đi ngang qua thì chạy nhanh hơn cả sóc, có một người chạy không kịp đã bị người phiên dịch giữ lại thì vị quản đốc đó lập tức quỳ xuống.

“Triệu đại gia, cả nhà ta dựa vào ta một mình làm việc vất vả, ngươi hãy tha cho ta đi, nếu những quân gia đó biết ta làm việc cho ngươi thì nhất định bọn họ sẽ không tha cho ta!”

Nếu người khác không muốn làm việc thì cũng không thể trói họ lại đúng không?

Người phiên dịch không còn cách nào khác đành để đối phương rời đi.

Sau đó người phiên dịch đã đi khắp nơi, tìm kiếm tất cả các quản đốc mà anh ta biết, nhưng không ai chịu nhận công việc của anh ta.

Người phiên dịch nhận thấy một người binh lính tuần tra đã chú ý đến mình thì thậm chí anh ta còn không dám đi vào kho hàng của bản thân mà lập tức quay lại bến tàu.

“Triệu đại ca, sao huynh về sớm thế?” Lão Uông tò mò hỏi: "Sao huynh không mang công nhân tới đây thế?"

“Lão Uông huynh đệ, không ai dám nhận công việc của chúng ta!"

Người phiên dịch kể lại cho Lão Uông nghe những gì mình vừa gặp phải.

Mặc dù Lão Uông là một người thô lỗ nhưng cũng lập tức ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp thiếu gia!"

Lúc này Lạc Lan đã xuống thuyền và đang đứng cạnh đống ngũ cốc nói chuyện với Mã Văn Húc, chờ công nhân đến chất hàng lên thuyền, kết quả là không thấy công nhân đâu mà chỉ thấy Lão Uông và người phiên dịch.

Advertisement
';
Advertisement