Trọng tâm chính của Ngụy Vô Nhai là trên ruộng thí nghiệm lúa, còn Quan Hạ Nhi vẫn luôn quan tâm đến bông vải, Nhuận Nương cũng thường đến giúp.
Dù Tả Phi Phi không đến giúp thu hoạch nhưng cô ấy đã đến nhà kho nơi chế biến bông vải mấy lần.
Sau khi những người thợ làm theo cách đan thành sợi bông, đã chất thành đống trong nhà kho như một ngọn núi phủ tuyết bông xù.
Mà bao tải trước mắt, phần lớn sợi bông đều vàng ố bạc màu, trông không giống bông xù.
“Bông vải nàng nhìn thấy trong nhà kho đã được chế biến, những thứ này chưa được chế biến.”
Kim Phi xé mắt lưới của một bao tải ra, thò tay vào nắm một nắm sợi bông ra, quan sát kĩ rồi nói: “Hơn nữa bông vải chúng ta trồng, khi Hạ Nhi và Nhuận Nương hái rất cẩn thận, nhặt sạch những mảnh vụ và lá dính vào trên bông vải, mà những bông vải này không hề được giữ gìn cẩn thận, vì vậy trong không đẹp cho lắm.”
“Tiên sinh thật là mắt sáng như đuốc, nhìn rất chính xác!”
Lạc Lan nói: “Người nước K trông bông vải chỉ để lấy hạt bông, chúng ta thu thập những thứ này từ nhà kho của xưởng dầu, đó là những thứ còn sót lại sau khi lấy hạt bông họ chưa kịp đốt nên chất thành đống trong nhà kho, sau khi được gió thổi và phơi nắng thì chúng thành như vậy!”
“Tiên sinh, cái này còn dùng được không?” Trịnh Trì Viễn hơi lo lắng hỏi.
Kéo về từ xa như vậy, nếu không dùng được vậy không phải phí sức rồi sao?”
“Dùng được.” Kim Phi gật đầu: “Dù trông không đẹp lắm, nhưng về phơi hai ngày rồi nới lỏng ra thì có lẽ hiệu quả giữ ấm cũng như vậy.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Trịnh Trì Viễn thở phào nhẹ nhõm.
“Mọi người thu tổng cộng được bao nhiêu bông vải?”
“Bọn ta thu theo xe, không cân, hơn nữa khi đó có xe lớn xe nhỏ, cũng khó tính toán.”
Lạc Lan giải thích: “Nhưng kích thước của bảo tải đều như nhau, tổng cộng có bảy nghìn hai trăm sáu mươi bảy bao!”
“Rất tốt.” Kim Phi khẽ gật đầu: “Lần này mọi người đã làm rất tốt, sau khi về ta sẽ thưởng cho mọi người!”
Lão Uông nghe vậy, khóe miệng lập tức nhếch lên.
Dù biểu cảm của Trịnh Trì Viễn không thay đổi nhiều nhưng trong lòng cũng rất vui.
Thật ra hiện nay Trịnh Trì Viễn đã là người phụ trách thủy quân, còn là người phụ trách Cục quản lý hàng hải, dù công lao có lớn hơn đi chăng nữa, cũng rất khó để thăng chức nữa, nhưng có thể tạo ấn tượng tốt với Kim Phi thì chuyến này không vô ích rồi, sau này có vũ khí mới, thuyền chiến mới, Trịnh Trì Viễn muốn mở lời cũng dễ dàng hơn.
Xem bông vải xong, đoàn thuyền chiến đã cách bến tàu không xa nữa.
Trịnh Trì Viễn bị phụ tá gọi đi sắp xếp việc cập bến của đoàn thuyền chiến, Lão Uông cũng đi giúp.
Lạc Lan thấy Kim Phi đứng ở rìa boong tàu bèn đi đến.
“Lạc Lan cô nương, nhiệm vụ lần này đã hoạc thành rất tốt, cô cũng vất vả rồi!” Kim Phi khen từ tận đáy lòng.
Lần này phái Lạc Lan đến nước K, quả thực là quyết định rất sáng suốt, nếu vẫn để quân viễn chinh đến đó một mình, trước hết đừng nói đến có thể đưa bao nhiêu hạt thóc và hạt bông về, chắc chắn sẽ không thuận lợi như vậy.
“Ta đâu vất vả gì, nếu nói vất vả thì Mã đại ca mới là người vất vả nhất!”
Lạc Lan nói: “Khi ở nước K, ta không tiện đi xã giao, anh ta đã bận rộn tạo mối quan hệ với quan viên địa phương, đã chịu nhiều uất ức, sau này đánh nhau, anh ta và Lão Uông đại ca cũng luôn ở lại tiền tuyến, bông vải cũng là do anh ta phát hiện, sau đó liều lĩnh vào thành mua trước nguy hiểm bị người nước K bắt!
Sau này bọn ta về, anh ta lại chủ động ở lại nước K, muốn mua thêm một ít bông vải ở địa phương.
Trận chiến trước bọn ta đã giết không ít cấm quân, chắc chắn người nước L rất hận bọn ta, nhóm người Mã đại ca chỉ có mấy người, cũng không biết có gặp nguy hiểm hay không!”