Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

"Tiên sinh, ta nói những thứ này, không phải vì ta không có gì không giấu diếm với Lão Uông đại ca, ngược lại, Lão Uông đại ca trong nhiệm vụ lần này có biểu hiện vô cùng tốt, cũng rất phối hợp với ta, nhưng lần sau ta không đi nước K nữa, đến lúc đó ta lo lắng Mã đại ca và lão Uông đại ca sẽ có xung đột!"

Lạc Lan nói: "Tiên sinh, nước K thật sự là vùng đất trù phú, có rất nhiều thứ mà Đại Khang chúng ta không có, với lại bọn họ liên tục được mùa lớn mấy năm, hạt lúa căn bản không ăn hết, chúng ta có thể giữ hợp tác thời gian dài với bọn họ, dùng đồ của chúng ta đổi hạt lúa với họ, để thuyên giảm áp lực lương thực, cho nên ta thấy phải thực hiện tốt quan hệ với nước K, về mặt này mà nói, Mã đại ca càng thích hợp!"

Lạc Lan và Nguyên Thái Vi là phó lãnh đạo của thương hội Kim Xuyên, cũng là trợ thủ đắc lực của Đường Tiểu Bắc, lần này đi nước K là Kim Phi tìm Đường Tiểu Bắc mượn người, vả lại còn điều người đi trước mới thông báo sau, vì chuyện này, Đường Tiểu Bắc còn không vui.

Theo giao hẹn, sau khi hạm đội từ nước K trở về, Kim Phi phải phải trả Lạc Lan cho Đường Tiểu Bắc.

Lạc Lan không đi, vậy thì người có tiếng nói ở nước K chính là Lão Uông.

Kim Phi cũng không hiểu rõ Lão Uông lắm, nhưng Lạc Lan đã nhắc nhở nghiêm túc như vậy, cho dù là vì tư lợi hay thật sự vì nghĩ cho Đại Khang, Kim Phi đều phải coi trọng.

Có điều y cũng không lập tức trả lời Lạc Lan, mà nói: "Cám ơn nhắc nhở của cô, sau khi trở về ta sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện này!"

Lạc Lan có thể nói nhiều như vậy, đã là tận tình tận nghĩa, nếu nói thêm gì nữa, sẽ thật sự sẽ bị nghi ngờ đang thay Mã Văn Húc đòi hỏi chức vụ.

Cho nên cô ấy cũng không nói thêm nữa, mà kể với Kim Phi chuyện ở nước K.

Hai người trò chuyện, hạm đội đã chạy vào bến cảng.

Mặc dù vừa nãy Kim Phi không đáp xuống, nhưng người ở sân bay đã ngay lập tức truyền tin lên cấp trên.

Lúc Kim Phi xuống thuyền, nhóm người Hồng Đào Bình, Đại Cường, Từ Cương đã dẫn theo lãnh đạo cao cấp quận Đông Hải ở trên bến tàu.

Trịnh Trì Viễn cho dù đã biết Kim Phi bắt đầu công việc xây dựng tòa thành ở Đông Hải, nhưng nhìn thấy cảnh khí thế ngất trời ở trên bờ, anh ta vẫn cực kỳ xúc động.

Anh ta mới rời đi mười mấy ngày ngắn ngủi, Đông Hải đã thay đổi một cách triệt để.

Trước kia phía nam của xưởng đóng tàu nhà họ Hồng đều là đất trống, là nơi phơi muối của người buôn muối, nhưng bây giờ tất cả đều xây nhà, từ xưởng đóng tàu của nhà họ Hồng trải dài đến cửa sông Trường Giang.

Đầu phía bắc của trấn Ngư Khê, các ngôi nhà cũng không nhìn thấy điểm cuối.

Ngoài ra, xưởng cá muối, xưởng đóng tàu số 3 cũng mở rộng quy mô lớn, ngay cả bến tàu cũng có thêm hai cầu dỡ hàng và xây mới một ròng rọc kéo tay khổng lồ.

Trước đây trên cầu dỡ hàng không có ròng rọc kéo tay ngoài trời, nếu cần lắp đặt vật nặng, phải lái vào trong xưởng đóng thuyền, dùng ròng rọc kéo tay trong xưởng đóng thuyền để thao tác.

Sân bãi xưởng đóng thuyền có hạn, ra vào đều rất phiền phức, cần cẩn thận từng li từng tí, hơi dùng sức quá mạnh, hoặc không kiểm soát tốt phương hướng sẽ có thể gây ra tai nạn.

Sau khi có ròng rọc kéo tay ngoài trời, hàng hóa lớn ở trên bến tàu đã có thể vận chuyển thẳng, sau đó tàu chở hàng có thể rời đi thẳng, nên thuận tiện rất nhiều.

Mãi cho đến Kim Phi bảo Thiết Chùy tới gọi mình, Trịnh Trì Viễn mới hồi phục tinh thần lại, theo Kim Phi xuống thuyền.

Trịnh Trì Viễn là người phụ trách thủy quân Đông Hải, Từ Cương là người phụ trách đất liền, khi tới bờ, đầu tiên Kim Phi giới thiệu Từ Cương và Trịnh Trì Viễn với nhau.

Trịnh Trì Viễn không hổ là lão già chốn quan trường, cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, bên ngoài cũng đều biểu hiện rất tốt.

Hai tay anh ta nắm thật chặt tay của Từ Cương, giống như bạn cũ quen biết nhiều năm, rất lâu không muốn buông ra, điệu bộ cũng rất khiêm tốn: "Tiên sinh yên tâm, sau này ta nhất định phối hợp tốt với Từ đại nhân, cùng phát triển Đông Hải, không phụ lòng bệ hạ và tiên sinh kỳ vọng đối với chúng ta!"

Tính cách Từ Cương chính trực, không quá quen những thứ này, nhưng cũng ngại tỏ vẻ, Trịnh Trì Viễn nói như thế, ông ta cũng chỉ có thể tỏ thái độ theo: "Xin tiên sinh yên tâm, ta nhất định cùng gắng sức hợp tác với Trịnh đại nhân!"

Kim Phi biết Từ Cương không quá quen với sự nhiệt tình của Trịnh Trì Viễn, cười hỏi: "Từ đại nhân, dự án tòa thành mới tiến triển vẫn thuận lợi chứ?"

Advertisement
';
Advertisement