Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Dù sao Từ Cương vẫn sống trong căn nhà nhỏ mà Đại Cường đã sắp xếp cho ông ta từ khi mới đến Đông Hải. Từ Cương cũng không tự mình nấu nướng mà ngày nào cũng ăn cơm nhà bếp cùng mấy người Tiểu Lưu.

Nhưng dù sao bọn họ cũng là lãnh đạo cấp cao, nhà ăn cũng không phải là nhà ăn chung của nhà máy mà là nhà ăn nhỏ dành cho các cơ quan quan trọng. Từ Cương cũng chọn nhà ăn nhỏ này để chiêu đãi mấy người Kim Phi.

Có lẽ là để thể hiện sự chính trực của mình trước mặt Kim Phi, hoặc có lẽ là bản tính của Từ Cương, bữa tối này không quá cầu kỳ, nhưng lại rất đầy đặn.

Kim Phi và Trịnh Trì Viễn cũng không xét nét, sau khi ngồi xuống, Kim Phi nhìn Từ Cương và hỏi: "Đúng rồi, chiến dịch trấn áp thổ phỉ của xưởng trưởng Khánh thế nào rồi?"

Theo lý thì việc này không nằm trong phạm vi công việc của Từ Cương, Khánh Mộ Lam nên tự báo cáo với Kim Phi, hoặc ít nhất nên cử ai đó từ tiền tuyến trở về báo cáo.

Tuy nhiên, chuyến thăm Đông Hải của Kim Phi được thực hiện một cách ngẫu hứng và y không có thời gian để thông báo cho Từ Cương, chứ đừng nói đến Khánh Mộ Lam.

Ngày mai y phải rời đi, không đợi được Khánh Mộ Lam trở về, chỉ có thể hỏi Từ Cương trước.

"Xưởng trưởng Khánh hiện tại đã đến huyện Lục Hợp, ta không biết tình hình cụ thể của việc đàn áp thổ phỉ, nhưng ta nghe nói rằng mọi việc không suôn sẻ cho lắm", Từ Cương trả lời.

Kim Phi nghĩ đến vị trí của huyện Lục Hợp, hơi nhíu mày: "Tại sao giờ mới đánh tới huyện Lục Hợp?"

Khi Trương Lương dẫn quân trấn áp thổ phỉ, thế như chẻ tre, đi tới đâu cũng có rất ít thổ phỉ dám chống cự. Thỉnh thoảng gặp phải một vài tên cứng đầu chống cự cũng lập tức bị trấn áp.

Trang bị và quân số hiện tại của Khánh Mộ Lam đều hơn xa tiêu cục Trấn Viễn khi xưa. Hơn nữa, địa hình Xuyên Thục là núi non, thích hợp cho thổ phỉ ẩn náu, nhưng Đông Hải thì khác, xung quanh không có ngọn núi lớn nào, theo lý mà nói thì phải thuận lợi hơn cho việc trấn áp thổ phỉ. Kim Phi đã nghĩ rằng sau một thời gian dài như vậy, họ ít nhất phải chiếm được hai hoặc ba quận, nhưng cho đến nay, họ vẫn chưa chiếm được một quận nào và giờ vẫn đang ở huyện Lục Hợp, cách huyện Mậu Nguyên không xa.

“Ta nghe nói xưởng trưởng Khánh gặp rất nhiều trở ngại trong việc trấn áp bọn thổ phỉ. Bọn chúng đều bỏ chạy trước khi nghe tin đội chống thổ phỉ đang đến, sau đó chúng lại giở trò quấy nhiễu ở phía sau, dùng mọi cách để chống phá, điều này gây ra rất nhiều rắc rối. Xưởng trưởng Khánh mấy lần đã đánh tới gần trấn An Ninh, nhưng bọn thổ phỉ lại làm loạn ở phía sau nên lại phải dẫn quân vòng ngược lại", Từ Cương giải thích.

“Bọn chúng muốn đánh kiểu du kích à!” Kim Phi hừ lạnh: “Xem ra những kẻ đó còn chưa bỏ cuộc!”

Hiện nay thông tin liên lạc lạc hậu, đa số mọi người chỉ biết được chuyện ở mấy ngôi làng xung quanh, cách xa mười dặm đã được xem là nơi xa xôi.

Thổ phỉ tuy không phải người thường, nhưng không có băng nhóm thổ phỉ nào nuôi dưỡng tổ chức tình báo. Nếu thổ phỉ mà nghĩ được như vậy thì đã không đi làm thổ phỉ.

Vì vậy, phần lớn bọn thổ phỉ chỉ quan tâm đến sự việc trong phạm vi vài chục dặm xung quanh, nhưng hiện tại bọn chúng có thể biết trước hành tung, rời đi trước khi đội chống thổ phỉ đến, đồng thời còn có thể dùng chiến thuật du kích để quấy rối đội trấn áp thổ phỉ sau khi họ rời đi. Rõ ràng là ai đó đã cung cấp thông tin tình báo cho bọn thổ phỉ và thậm chí còn huấn luyện một số kiến thức quân sự cho chúng.

Về phần đó là ai thì không nói cũng biết.

“Ta nghe nói khi Trương Lương tướng quân đàn áp bọn thổ phỉ ở Xuyên Thục, tiêu cục Trấn Viễn còn không dùng hết số lương thảo tịch thu được. Nhưng hiện tại bọn thổ phỉ đều chuyển lương thảo của chúng đi trước, khiến đội chống thổ phỉ phải nhận quân nhu tiếp viện từ Đông Hải. Sau đó đoàn vận chuyển quân nhu lại bị lũ thổ phỉ đánh úp trên đường, đó cũng là lý do chính khiến quá trình trấn áp thổ phỉ chậm như vậy”.

Từ Cương nói tiếp: "Không phải ta chủ quan khinh địch, nhưng lũ thổ phỉ thường không thể tính toán được như vậy. Kỳ thực ta cũng nghi ngờ phía sau có kẻ chỉ điểm cho lũ thổ phỉ này!"

Kim Phi càng cau chặt mày lại khi nghe điều này.

Trương Lương đã nhiều lần nói rằng sào huyệt của thổ phỉ cũng giống như ổ của chuột đồng.

Chuột đồng sẽ tích trữ thức ăn vào mùa thu, bọn chúng thường tích trữ những loại lương thực tốt có thể bảo quản được lâu. Đến mùa đông, khi người dân không thể chịu được cái đói nữa, thường sẽ đi khắp nơi tìm ổ của chuột đồng và sóc. Chỉ cần tìm được một cái, ăn uống tiết kiệm thì một gia đình có thể sống qua được mấy bữa.

Ở thời phong kiến, chi phí vận chuyển bằng đường bộ rất cao. Nếu vận chuyển một trăm cân ngũ cốc đi xa trăm dặm thì binh lính và công nhân phụ trách vận chuyển trên đường đi cũng phải ăn hết mười mấy cân. Còn nếu vận chuyển xa hơn năm trăm dặm thì một trăm cân ban đầu còn lại được ba mươi cân đã là không tồi rồi.

Khi tiêu cục Trấn Viễn trấn áp bọn thổ phỉ, những nhân viên hộ tống chỉ cần mang theo vài chiếc màn thầu để cầm cự đến khi tới được hang ổ đầu tiên của bọn thổ phỉ là sẽ không cần lo lắng về vấn đề lương thực nữa. Cứ như vậy, họ đã thực hiện chiến lược lấy chiến tranh để nuôi chiến tranh một cách hoàn hảo.

Advertisement
';
Advertisement