"Các ông tìm được chưa?" Kim Phi nhìn về phía Từ Cương.
Gián điệp muốn tìm người, chỉ có thể hỏi thăm một chút, nhưng Từ Cương là quận trưởng của Đông Hải, nên không cần phải phiền phức như vậy.
Người tị nạn đến Đông Hải thì cần phải đăng ký, chỉ cần đi kiểm tra danh sách là sẽ biết người thân của Hàn Trầm có ở Đông Hải hay không, và nếu có thì được phân đến đâu.
"Đã cho người đi tìm rồi, nhưng hôm qua Cục tình báo mới thông báo về chuyện này cho ta, tiên sinh, ngài cũng biết đấy, chúng ta có hàng trăm nghìn người tị nạn đã đăng ký, lại có nhiều người trùng tên, muốn tìm người cũng không dễ dàng như vậy!"
Từ Cương nói nhỏ: "Nhưng đã sắp xếp người đi làm thêm giờ rồi, ta đoán sẽ sớm có kết quả thôi!"
Tiêu cục Trấn Viễn và các nhà xưởng ở Kim Xuyên cũng có danh sách, để thuận tiện cho việc kiểm tra, những danh sách này sẽ được sắp xếp theo thứ tự họ.
Người tị nạn đến theo một nhóm, nên không có cách nào sử dụng hình thức đăng ký theo bản kê, chỉ có thể tới người nào thì đăng ký cho người đó, đợi sau này nhân sự ổn định rồi, sẽ tiến hành sửa sang lại theo địa phương hoặc họ.
Trong thời phong kiến, phụ nữ sau khi kết hôn sẽ không có tên riêng, tên là họ của chồng cộng với họ của mình, ví dụ như vợ của Hàn Trầm tên là Hàn Lưu Thị.
Cả họ Hàn và họ Lưu đều là những họ lớn, trong số hàng trăm nghìn người tị nạn, không biết có bao nhiêu người là Hàn Lưu Thị.
May là dựa vào lời giải thích của gián điệp, vợ của Hàn Trầm còn mang theo hai đứa con, một đứa tên là Phong Nhi, một đứa tên là Quyên Nhi, có thể sàng lọc dựa trên hai cái tên này.
"Ngươi nói con của Hàn Trầm tên là gì?" Kim Phi nhìn về phía gián điệp với vẻ mặt kỳ lạ.
Không chỉ có Kim Phi, mà vẻ mặt của đám người Tả Phi Phi và Trịnh Trì Viễn cũng không đúng, đặc biệt là Thiết Chùy đứng phía sau Kim Phi, hai má liên tục run run, rõ ràng là đang nhịn cười.
“Tên mụ gọi là Phong Nhi, tên gọi là Hàn Phong!" Gián điệp trả lời một cách cẩn thận: "Có chuyện gì vậy?"
Sao những người này nghe thấy cái tên Hàn Phong này lại như vậy chứ? Chẳng lẽ con của Đại đương gia đã gặp sự cố ở Đông Hải rồi ư?
"Không có gì," Kim Phi xua tay, ra hiệu cho đám cận vệ dẫn gián điệp xuống.
Chờ sau khi bọn họ rời đi rồi thì Thiết Chùy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, che miệng cười khúc khích.
"Tiên sinh, đây là chuyện gì vậy?" Từ Cương hỏi với vẻ tò mò.
Hàn Phong gia nhập tiêu cục Trấn Viễn không lâu thì đã được điều động đến đội Chung Minh, phụ trách công tác tình báo, bây giờ đã trở thành thủ lĩnh tình báo của Xuyên Thục.
Thân phận của nhân viên tình báo thường cần phải giữ bí mật, ở cấp độ như Hàn Phong, mặc dù không cần cố ý giữ bí mật, nhưng cũng không có nhiều người ngoài biết được thân phận của anh ta.
Ít nhất là Từ Cương không biết.
“Con của Hàn Trầm trùng tên với một người quen cũ của bọn ta,” Kim Phi giải thích một tiếng, rồi mới đá Thiết Chùy một cái: “Muốn cười thì lăn ra ngoài mà cười!”
Thiết Chùy xoa gò má của mình, cuối cùng cũng ngừng cười.
Trịnh Trì Viễn đổi chủ đề: "Tiên sinh, ngài cảm thấy lời nói của gián điệp này có đáng tin không?"
"Nếu đối phương đã có thể nói ra chuyện đánh cường hào phân chia ruộng đất thì chắc không phải là nói dối," Kim Phi nói: "Nhưng cho dù hắn có nói dối hay không thì vẫn nên sắp xếp để Cục tình báo đi điều tra một chút."
"Cục tình báo đã phái người đi rồi, nhưng chắc là vẫn chưa đến nơi, phải cần một thời gian nữa mới có kết quả." Từ Cương trả lời.
"Vậy thì tốt rồi." Kim Phi gật đầu, đang định nói chuyện thì có một tiếng báo cáo truyền đến từ ngoài cửa, một cận vệ bước vào: "Tiên sinh, có một người tên là Nhậm Viễn đang ở ngoài cửa, nói là cấp dưới của Từ đại nhân, có chuyện rất quan trọng cần gặp Từ đại nhân!"
"Tiên sinh, Nhậm Viễn chính là người phụ trách kiểm tra danh sách, tìm kiếm người nhà của Hàn Trầm!" Từ Cương giải thích: "Hắn tới tìm ta, chắc là đã có kết quả!"
"Cho hắn vào đi!" Kim Phi gật đầu với cận vệ.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đi theo cận vệ bước đến.