Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Tuy Cửu công chúa tin Kim Phi nhưng lúc mới nghe tin vẫn thấy Kim Phi suy nghĩ viển vông.

Theo kế hoạch mà Kim Phi gửi về, y muốn xây một tòa thành mới lớn hơn tòa cũ, tình hình của Xuyên Thục khi ấy hoàn toàn không có nhiều tiền của để y xây dựng tòa thành mới.

Vì thế, Cửu công chúa phái Thiết Thế Hâm và Từ Cương đi Đông Hải, muốn khuyên nhủ Kim Phi.

Kết quả ai ngờ Từ Cương đi Đông Hải không chỉ không khuyên nhủ Kim Phi mà còn bị Kim Phi giữ lại làm người phụ trách công trình ở Đông Hải.

Điều khiến Cửu công chúa không ngờ đến nữa là công trình tòa thành mới của Kim Phi không chỉ thành công mà tiến độ cũng rất nhanh, nhanh đến mức Cửu công chúa nghi ngờ bản tấu của Từ Cương là giả, còn phái mật thám đi Đông Hải điều tra.

Kết quả mật thám quay về báo tin còn lố hơn Từ Cương.

Theo mật thám nói, diện tích và dân số hiện tại của Đông Hải đã vượt qua kinh thành lúc đầu, còn có dân tị nạn liên tục đổ đến Đông Hải, Đông Hải nhất định sẽ càng ngày càng lớn.

Điều quan trọng nhất là nhiều người đến Đông Hải như vậy mà vẫn được Từ Cương sắp xếp ổn thỏa, còn tạo nên một khu sản xuất, trừ lúc đầu đến triều đình lấy chút tiền làm vốn ra thì sau đó không cần tiền của triều đình nữa.

Các đội đánh bắt liên tục phát triển ngày càng đi xa, càng ngày càng bắt được nhiều cá, không chỉ lo đủ cho bản thân mà cá muối gửi về Xuyên Thục cũng ngày càng nhiều.

Đông Hải to lớn không chỉ không trở thành gánh nặng của Xuyên Thục mà còn giúp đỡ Xuyên Thục phát triển.

Cửu công chúa luôn kiêu ngạo cũng không thể không thừa nhận, lần này bản thân nhìn lầm, Kim Phi quyết định phát triển Đông Hải là sáng suốt, cũng ý thức được khoảng cách giữa bản thân và Kim Phi.

Trong việc xử lý chuyện chính trị, có lẽ Kim Phi không bằng cô ấy, nhưng trên phương diện kế hoạch lâu dài thì cô ấy không thể so với Kim Phi.

Với tầm nhìn của Cửu công chúa, bây giờ cô ấy đã hiểu ý nghĩa chiến lược của Đông Hải rồi.

Bây giờ dân tị nạn nhìn thì có vẻ là gánh nặng nhưng con người là cơ sở phát triển của mọi thứ, không có con người thì tất cả đều vô ích.

Nếu không có số lượng dân tị nạn lớn như vậy, Kim Phi cũng không thể xây nhiều công xưởng ở Đông Hải như thế, cũng đừng nghĩ đến việc xây được nhiều nhà cửa như vậy trong thời gian ngắn.

Những dân tị nạn này không chỉ là động lực phát triển công nghiệp của Đông Hải mà sau này, khi có cảm giác thuộc về Đông Hải và chính quyền Xuyên Thục, lúc nào cũng có thể phát động họ trở thành nguồn mộ lính mới.

Còn dân tị nạn có sinh ra cảm giác thuộc về với Đông Hải hay không, Cửu công chúa không hề lo lắng.

Cô ấy đã biết được công tác giáo dục tư tưởng của Từ Cương ở Đông Hải, hơn nữa dân tị nạn có được lợi ích ở Đông Hải, sớm muộn gì cũng sẽ có cảm giác đó.

Ngoại trừ điều đó, Đông Hải hình thành chuỗi cung ứng ngư nghiệp và đóng tàu, cực kỳ có lợi với khai thác biển sau này.

Trước đây Cửu công chúa chưa nhận ra tầm quan trọng của biển, bây giờ thì nhận ra rồi.

Nếu không xưởng khai thác rong biển và đội đánh bắt, tình hình của Xuyên Thục sẽ khó khăn hơn bây giờ nhiều.

Trừ rong biển và đội đánh bắt ra còn có thương mại đường biển.

Sở dĩ cô ấy đến bến tàu đón là vì nhận được tin của Kim Phi.

Trong thư, Kim Phi kể về thu hoạch chuyến này của Lạc Lan và tình hình của Nước K.

Những thứ này đều có được thông qua thương mại đường biển.

Dưới tầm nhìn của Cửu công chúa, đội tàu dần dần vào bến, sau đó được cần cẩu kéo lên dừng bên cầu dỡ hàng.

Kim Phi dẫn theo đám người Bắc Thiên Tầm xuống boong tàu, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi cũng dẫn theo Châu Nhi và Tần Minh lên đón.

“Trời lạnh như thế còn đến bến tàu làm gì?”

Kim Phi nhìn Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi.

“Đương gia viễn chinh trở về, đương nhiên chúng ta phải đến bến tàu đón rồi!” Quan Hạ Nhi trêu đùa.

“Chỉ là đến Đông Hải và thành Du Quan dạo chơi thôi, không phải đánh trận, viễn chinh ở đâu ra?” Kim Phi xoa đầu Quan Hạ Nhi.

“Tuy lần này tướng quân không đánh trận nhưng còn gặt hái được thành quả lớn hơn đánh sập mấy tòa thành!” Cửu công chúa nói.

Advertisement
';
Advertisement