Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Khi cửa thành mở được một nửa, nhân viên hộ tống cũng đã đến cửa thành Bắc.

“Đứng lại!” Tên đứng đầu đám binh phủ hét lên: “Khi nào ta cho các ngươi vào mới được vào!”

“Quân gia đừng hiểu lầm, bọn ta chỉ muốn tặng quân gia chút quà, cảm tạ quân gia đã giúp bọn ta mở cửa!”

Tiểu đội trưởng cười chân thành nói.

“Qùa gì?” Tên đứng đầu hỏi.

“Cái này!”

Tiểu đội trưởng lấy ra một quả bom chớp sáng, kéo dây kéo rồi ném vào trong cửa thành.

Huyện Phong Lăng ở nội địa Trung Nguyên, binh phủ làm gì thấy qua bom chớp sáng? Tất cả vô thức nhìn theo.

Đang chăm chú nhìn thì bỗng thấy trước mắt trắng toát, sau đó không nhìn thấy gì nữa.

Nhân viên hộ tống rút quân đao ở đùi ra xông vào cửa thành.

Khắc sau, hơn hai mươi binh phủ bị giết, nhân viên hộ tống thuận lợi chiếm giữ cửa thành Bắc huyện Phong Lăng.

“Tiểu Chu, ngươi đi truyền tin, Tiểu Nghiêm và Tiểu Phương đi canh gác, những người khác mau đi phá cửa thành!”

Tiểu đội trưởng hạ lệnh, nhân viên hộ tống lập tức hành động.

Trong khu rừng phía Bắc, mặt Lưu Thiết đầy vẻ kỳ dị nhìn binh phủ quay về báo tin: “Ngươi nói cái gì? Các ngươi chiếm được cửa thành Bắc rồi?”

Anh ta chỉ phái nhân viên hộ tống vào thành trinh sát, ai ngờ họ lại chiếm cửa thành rồi.

“Có lẽ đám binh phủ nổi ý xấu muốn giết chúng ta nhân lúc ta vào thành...”

Tiểu Chu kể tóm tắt lại.

“Binh phủ lại đi cướp bóc dân chúng, chúng là binh phủ hay thổ phỉ đây?”

Một nhân viên hộ tống lẩm nhẩm.

“Ngày nay binh phủ còn độc ác hơn thổ phỉ, chúng lại có thể cướp bóc hợp pháp như vậy!”

Một nhân viên hộ tống khác cảm thán.

“Được rồi, đừng nói nữa, lập tức xuất phát, khống chế huyện Phong Lăng!”

Theo kế hoạch ban đầu của Lưu Thiết, đến huyện Phong Lăng xong sẽ phái người vào thành trinh sát, sau đó cho phi thuyền phá tung cửa thành, cuối cùng mới chiếm lĩnh tòa thành.

Bây giờ nhân viên hộ tống lại mở tung cửa thành Bắc giúp anh ta giảm bớt không ít việc.

Lưu Thiết lập tức nắm lấy cơ hội, truyền lệnh chuẩn bị tấn cửa thành.

Nếu binh phủ trong thành biết được cửa thành bị chiếm chắc chắn sẽ điên cuồng phản kích, Lưu Thiết lo tiểu đội trinh sát không trụ được, lệnh cho nhân viên hộ tống để lương thực trong rừng, tất cả mọi người trang bị gọn nhẹ để ra trận, đến thành với tốc độ nhanh nhất.

Vốn nghĩ cửa thành Bắc loạn hết lên nhưng khi Lưu Thiết hồng hộc chạy đến thì thấy trong thành yên tĩnh, chỉ có tiểu đội trinh sát đang hì hục gỡ cửa thành.

Nhìn thấy phe mình chủ động tới, tiểu đội trưởng mau chóng bảo nhân viên hộ tống dừng tay.

Trước đó phá cửa thành để ngăn binh phủ giết vào, họ chỉ có mấy người, chắc chắn không giữu được, phá cửa thành rồi đợi lúc tấn công thành, cửa thành Bắc có thể trở thành điểm thâm nhập.

Vậy mà binh phủ không đến, ngược lại phe ta lại đến trước, phá cửa thành cũng không có ý nghĩa gì.

Lưu Thiết nhìn tiểu đội trưởng đội trinh sát hỏi: “Chúng không đến cướp cửa thành sao?”

“Không,” Tiểu đội trưởng đội trinh sát lắc đầu, “Từ khi ta chiếm được cửa thành đến giờ, không có một ai cả.”

“Là do họ phòng bị lỏng lẻo hay là có gián điệp?” Lưu Thiết quay đầu nhìn quân sư Điền tiên sinh bên cạnh.

Từ khi gia nhập đội hộ tống, Lưu Thiết đã trải qua mấy chục trận chiến lớn nhỏ nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp tình huống này.

Advertisement
';
Advertisement