Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trương gia và Vương gia không dám đắc tội với gia tộc đứng sau huyện lệnh, nhưng tiêu cục Trấn Viễn đến cả Đông Man còn đánh dẹp được thì quan tâm gì đến một gia tộc ở Thanh Châu?

Nghĩ đến đây, tia hy vọng cuối cùng trong lòng huyện lệnh đã bị dập tắt, ông ta như một thây ma bị những nhân viên hộ tống kéo ra ngoài.

Tiểu thiếp của huyện lệnh vẫn núp ở sau cửa, lén nhìn qua khe cửa. Thấy huyện lệnh bị kéo đi, trong lòng cô ta có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Tiểu thiếp này vốn là con gái của một cận vệ tại địa phương. Nhà của cận vệ đó bị huyện lệnh tìm cớ lục soát. Sau đó, cô ta bị binh phủ bắt về làm tiểu thiếp cho huyện lệnh.

Cho nên cô ta vẫn luôn căm hận huyện lệnh, nhưng lại không có dũng khí phản kháng.

Nhìn huyện lệnh bị lôi đi xềnh xệch như chó hoang, trong lòng cô ta cảm thấy vui mừng nhưng cũng đầy lo lắng về tương lai của mình.

Theo suy đoán của tiểu thiếp này, nếu các nhân viên hộ tống lục soát nhà và tìm ra cô ta, rất có thể cô ta sẽ trở thành món đồ chơi của đám nhân viên hộ tống này. Tuy nhiên, điều khiến tiểu thiếp này ngạc nhiên là khi nhân viên hộ tống tìm thấy cô ta thì không hề làm nhục mà chỉ cử một nữ nhân viên hộ tống đến hỏi han để đăng ký danh tính cho tiểu thiếp này sau đó đưa cô ta sang một phòng bên cạnh.

"Cô tạm thời ở lại đây chờ bọn ta điều tra. Nếu lời cô vừa nói là sự thật, bọn ta sẽ không làm khó cô!"

Trước khi rời đi, nữ nhân viên hộ tống còn nhắc nhở: “Nhưng ta cũng nhắc nhở cô, nếu cô đang nói dối thì hãy nói sự thật ra càng sớm càng tốt để được hưởng sự khoan hồng. Bằng không, khi bọn ta tự điều tra ra, đến lúc đó cô có nói thật thì cũng đã muộn rồi!"

"Ta nói đều là sự thật, nếu không tin các cô có thể kiểm tra. Ta là Từ Linh Nhi của Từ gia, trong huyện có rất nhiều người biết", tiểu thiếp vội vã giải thích.

"Bọn ta sẽ điều tra", nữ nhân viên hộ tống gật đầu, đóng cửa lại rời đi.

Chuyện tương tự như vậy cũng xảy ra trên toàn huyện thành.

Những nhân viên hộ tống trước tiên nắm quyền kiểm soát kho lương và các cửa hàng ngũ cốc lớn trong thành, sau đó nắm quyền kiểm soát các gia tộc lớn.

Về phần làm sao phân biệt được đâu là nhà giàu, đâu là thường dân thì rất đơn giản, chỉ cần nhìn vào căn nhà là biết.

Chưa đầy hai giờ, huyện Phong Lăng đã bị nhân viên hộ tống chiếm đóng hoàn toàn.

Lưu Thiết đợi ở ngoài thành lúc nhận được thông báo còn có chút không thể tin nổi.

Việc này diễn ra quá suôn sẻ.

Kể từ khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập, chưa bao giờ đánh một trận chiến đơn giản như vậy, ngay cả khi đi trấn áp thổ phỉ trên núi trước đây cũng chưa bao giờ diễn ra suôn sẻ đến thế.

Mọi chuyện thuận lợi đến mức Lưu Thiết có chút nghi ngờ: “Phải lục soát cẩn thận, đề phòng có gián điệp!”

“Chúng tôi đã lục soát cẩn thận” tiểu đoàn trưởng của đội hộ tống đến báo cáo cho biết: “Chúng tôi đã bố trí máy bắn đá di động ở nhiều nơi trên tường thành, đồng thời chúng tôi cũng bố trí nỏ hạng nặng ở mỗi ngã rẽ lớn. Ngay cả khi có gián điệp đang ẩn náu trong đó thì cũng không thể làm gì được!"

Lưu Thiết gật đầu rồi dẫn Điền tiên sinh và đội cận vệ vào trong thành.

Sau khi vào thành, tay phải của Lưu Thiết vô thức chạm vào chuôi đao, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Đúng như lời tiểu đoàn trưởng nói, các ngã rẽ chính trong thành đều được nhân viên hộ tống trang bị nỏ hạng nặng, trên tường phía sau còn có máy bắn đá.

Huyện Phong Lăng không lớn, nếu xảy ra tình huống bất ngờ, những chiếc nỏ hạng nặng trên bức tường xung quanh gần như có thể tấn công trên phạm vi toàn bộ huyện.

"Tướng quân, đây chỉ là một huyện thành nhỏ, không thể so sánh bọn họ với quân tinh nhuệ của Đông Man được", Điền tiên sinh mỉm cười nói.

“Đúng vậy”, Lưu Thiết cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Sức chiến đấu của binh phủ thậm chí còn không bằng các cựu binh, cho nên bọn chúng chỉ ức hiếp được dân thường thôi".

"Nếu bọn chúng thực sự có thể chiến đấu, Đại Khang đã không bị Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên bắt nạt rồi".

Điền tiên sinh than thở: “Đại Khang đã mục nát từ gốc rồi!”

Advertisement
';
Advertisement