Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Các nhân viên hộ tống hét lớn đáp lễ, sau đó dưới sự dẫn dắt của tiểu đoàn trưởng chạy về phía Bắc, trong đội chỉ còn lại một hàng đội trinh sát mười mấy người đứng đó.

Lưu Thiết quay người về phía bọn họ, biểu cảm nghiêm túc và trầm trọng.

“Ta nhấn mạnh lại lần nữa, nhiệm vụ lần này của các ngươi không phải là đoạt được huyện Gia Trí, chỉ cần đoạt được kho lương thực của nhà họ Giang trong huyện Gia Trí, sau đó phòng thủ cho đến khi bọn ta đến giải phóng huyện Gia Trí!”

Lưu Thiết nói: “Có lòng tin hoàn thành nhiệm vụ không?”

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Trung đội nhân viên hộ tống trả lời.

“Vì thế giới mới!” Lưu Thiết kính lễ.

“Vì một thế giới mới!”

Sau khi trung đội nhân viên hộ tống đáp lễ, dưới dẫn dắt của đầu hàng lên phi thuyền ở bên cạnh.

Lên cùng bọn họ còn có hai người buôn bản địa của huyện Gia Trí, bọn họ là người dẫn đường của hành động lần này.

Phi thuyền từ từ bay lên, sau đó bay về phía Tây.

Vì để giảm thiểu nguy cơ bị phát hiện, trên đường phi thuyền phải bay cao một chút, còn dưới sự chỉ đạo của người dẫn đường, phi thuyền lựa chọn bay ở những chỗ ít người.

“Quân gia, phía bên đó chính là huyện thành Gia Trí rồi!”

Người dẫn đường chỉ vào bên dưới nói.

Trung đội trưởng thuận theo ngón tay của ông ta nhìn qua, ở trên mặt đất nơi xa quả thật có hình dáng của một thành luỹ.

“Chắc chắn không, đừng nhận sai đó!” Trung đội trưởng nhìn về phía người chỉ đường khác.

“Không sai bên đó chính là huyện Gia Trí, lúc trước bọn ta đến đây làm ăn đều phải dừng chân ở rừng cây phía Bắc thành này.” Một người chỉ đường khác gật đầu theo.

“Gần đây có nơi thích hợp để ẩn nấp không?”

Theo như tình hình nhân viên hộ tống tìm hiểu, huyện Gia Trí lớn hơn huyện Thanh Ngô một chút, binh phủ nhiều hơn.

Đoạt được huyện Phong Lăng thuận lợi như vậy, phần lớn là nhờ may mắn nhưng không phải mỗi huyện thành đều phòng thủ lỏng lẻo như huyện Phong Lăng, vận may của bọn họ cũng không thể nào cứ tốt như vậy được.

Mục tiêu của phi thuyền quá lớn, một khi bị binh phủ của huyện Gia Trí phát hiện, dựa vào binh lực của một trung đội không thể chiếm được kho lương thực của nhà họ Giang, vì vậy trung đội trưởng quyết định tìm nơi để trốn trước, đợi đến trời tối mới hành động.

“Ở phía Tây của huyện Gia Trí có khe núi gần như không ai đến, chúng ta có thể đến đó trốn trước.” Người chỉ đường nhanh chóng nói.

“Vậy được, chúng ta đến khe núi đó trước!”

Trung đội trưởng đi qua nói chuyện với người cầm lái, phi thuyền từ từ đổi hướng dưới sự chỉ dẫn của người dẫn đường, trốn ở trong khe núi.

Bọn họ trốn cho đến khi tờ mờ sáng, phi thuyền mới lần nữa bay lên.

Lúc này là lúc người ngủ ngon nhất, cảnh giác của lỏng lẻo nhất, từ kính viễn vọng nhìn qua trong huyện Gia Trí không còn ngọn đèn nào.

Khi cách huyện Gia Trí hơn mười dặm, phi thuyền bay đến cửa gió, sau đó ngừng hơi máy hơi nước lại dựa vào lực gió bay về phía huyện Gia Trí.

Các nhân viên hộ tống buổi sáng đã hiểu rõ vị trí kho lương thực của nhà họ Giang, phi thuyền bay đến trên kho lương thực, sau đó từ từ hạ cánh.

Khi giỏ treo còn cách mặt đất ba, bốn mét các nhân viên hộ tống vứt dây xuống, không tiếng động nhanh chóng xuống đến mái nhà của kho lương thực.

Kho lương thực này của nhà họ Giang sắp xếp hơn hai mươi người thủ vệ cộng thêm một số nhân viên tạp dịch, tổng cộng hơn ba mươi nghìn nhưng nhà họ Giang ở huyện Gia Trí kinh doanh nhiều năm, người dân thông thường căn bản không dám có ý đồ với kho lương thực, các thủ vệ cũng buông lỏng cảnh giác, chỉ sắp xếp ba người trực đêm.

Mùa đông ba người thủ vệ trực đêm đều trốn trong nhà đốt lửa, trong đó còn có hai người ngủ say, người duy nhất không ngủ cũng sắp mắt mở không lên được nữa rồi.

Đội trinh sát của nhân viên hộ tống đều là tinh nhuệ, đối phó với những tay đánh thông thường quả thật là giết gà dùng dao mổ trâu.

Cho đến khi nhân viên hộ tống xông vào trong người thủ vệ chưa ngủ đó mới phát hiện có người ngoài vào kho lương thực, vừa chuẩn bị mở miệng kêu thì một cây dao đã đặt ở cổ.

Advertisement
';
Advertisement