Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Thật ra thì cha ông ta cũng chỉ biết Phạm tướng quân, ông ta thì cũng chỉ là trong một lần họp quy mô lớn được gặp Phạm tướng quân mà thôi, hai bên không có giao tình gì, Phạm tướng quân thậm chí có khi còn chẳng nhớ cha ông ta là ai.

Nhưng điều này không thể khiến huyện lệnh thôi không bịa chuyện được, dù sao thì Phạm tướng quân cũng đã chết, nhân viên hộ tống còn có thể đi tìm Phạm tướng quân chứng thực sao?

Nhưng mà cũng bởi vì liên quan đến Phạm tướng quân, huyện lệnh mới rất quan tâm đến tiêu cục Trấn Viễn và Kim Phi, cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến ông ta quyết định đầu hàng.

“Nếu là hậu duệ của bạn thân Phạm tướng quân, tại sao lại tiếp tay cho phản tặc Trung Nguyên?” Trung đội trưởng cau mày hỏi.

“Tráng sĩ ơi, ta cũng hết cách mà!” Huyện lệnh thở dài: “Nếu ta có một mình, ta đã sớm tới biên cương phía Bắc cùng với Phạm tướng quân rồi. Nhưng ta còn mẹ già con thơ, quan trên Thanh Châu Thạch Phạn Phi bảo ta tới huyện Gia Trí làm huyện lệnh, ta cũng bó tay thôi!”

“Vậy ngươi tìm chúng ta làm gì?” Trung đội trưởng hỏi.

“Quốc sư đại nhân dẫn dắt các anh hùng tiêu cục Trấn Viễn liên tục đánh lùi quân Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên ở biên ải, tại hạ ngưỡng mộ quốc sư đại nhân và các anh hùng đã rất lâu, chỉ tiếc đến hôm nay vẫn không có vinh hạnh, cuối cùng cũng đã có cơ hội được gặp các anh hùng...!”

“Chớ có nịnh hót, nói chuyện chính đi!” Trung đội trưởng phất tay ra lệnh cho huyện lệnh.

Đánh lui Đông Man, Đảng Hạng, Thổ phiên là điều tự hào nhất đối với mỗi một nhân viên hộ tống, đội trưởng ngoài miệng mất kiên nhẫn nhưng trong lòng lại cảm thấy huyện lệnh này thuận mắt hơn một xíu.

Huyện lệnh lăn lộn trong quan trường Đại Khang đã nhiều năm, thành thạo năng lực nghe và quan sát sắc mặt từ lâu, lúc phát hiện sắp đến thời cờ, bèn đáp: “Ta tới tìm các anh hùng là để bỏ tối theo sáng!”

“Bỏ tối theo sáng?” Trình độ văn hóa của trung đội trưởng không cao, anh ta sửng sốt một lát sau đó mới tỉnh ra: “Ngươi muốn đầu hàng?”

“Đúng.” Huyện lệnh gật đầu: “Các anh hùng vẫn chưa chiếm được cửa thành và nha huyện, hẳn là do không đủ người phải không? Trước khi quân chủ lực của tiêu cục Trấn Viễn tới, ta có thể giúp các anh hùng quản lý huyện Gia Trí này!”

“Quản lý thế nào?” Trung đội trưởng vuốt cằm, lộ ra vẻ suy tư.

Khi chiếm lĩnh một tòa thành trì, thì điều đầu tiên cần làm chắc chắn là khống chế cửa thành và trung tâm hành chính của thành – nha huyện, nhưng các nhân viên hộ tống không làm như vậy, mà họ lại chỉ cần chiếm lĩnh kho lương thực.

Dựa vào điều này, huyện lệnh đoán chắc là số lượng người của nhân viên hộ tống không đủ, nếu huyện lệnh muốn đầu hàng, thì đây là thời cơ tốt nhất.

“Hẳn các vị anh hùng không mong muốn huyện Gia Trí hỗn loạn, hay tin tức nơi này bị truyền ra phải không?”

Huyện lệnh nói: “Ta có thể giúp các vị anh hùng duy trì trật tự trong thành, cũng có thể đóng cửa thành, như vậy tin tức sẽ không lan truyền đi được.”

Đội trưởng của nhân viên hộ tống nghe thế thì cũng động lòng.

Tuy Lưu Thiết mệnh lệnh anh ta là chỉ cần bảo vệ kho lương thực là được rồi, nhưng trung đội trưởng không phải là một người cứng nhắc, nếu có thể làm được tốt hơn, thì đương nhiên anh ta sẽ làm vậy.

Nghe nói nhà họ Giang ở quận thành có hậu thuẫn, có nhiều khi, chủ nhân chân chính của sản nghiệp lại chính là hậu thuẫn, nhà họ Giang chỉ là người làm công để đối phương vơ vét của cải thôi.

Nếu là như vậy, hậu thuẫn của nhà họ Giang biết kho lương thực bị đoạt mất thì chắc chắn chúng sẽ sốt ruột, tổng số nhân viên hộ tống chỉ có ba mươi người, lỡ chúng phái đại quân đến đây thì sẽ rất rắc rối.

Nguyên nhân chủ yếu lần này họ có thể đánh chết được nhiều binh phủ là đối phương không biết đến sự tồn tại của cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, nhưng nếu đối phương lại phái người đến, thì e rằng chúng sẽ không lại ngốc nghếch mà tụ tập lại một chỗ để nhân viên hộ tống đánh.

Đây cũng là lý do vì sao nhân viên hộ tống xuống tay ác độc như vậy.

Khi có cơ hội thì cố gắng hết sức để giết địch, nếu không binh phủ sẽ lại tập kích quấy rối, như vậy sẽ rất phiền toái.

Nếu có thể phong tỏa cửa thành để cất giấu tin tức, thì sẽ rất có lợi cho nhiệm vụ bảo vệ kho lương của nhân viên hộ tống.

Nghĩ đến đây, trung đội trưởng chỉ vào cửa kho lương thực: “Chắc hẳn là người của ngươi không còn mấy phải không? Còn có thể bảo vệ cửa thành sao?”

Huyện lệnh nghe là biết trung đội trưởng xiêu lòng rồi, ông ta vội vàng cam đoan: “Việc này các vị không cần phải lo, nếu ta đến thỉnh lệnh thì ta đương nhiên là có cách!”

“Vậy ngươi muốn cái gì?” Trung đội trưởng hỏi.

“Ta muốn biết vì sao các ngươi đến huyện Gia Trí, các ngươi muốn vận chuyển lương thực đi, hay là tính phái quân chủ lực đến đây để chiếm lĩnh nơi này?” Huyện lệnh hỏi.

“Đây là bí mật quân sự, ta không thể nói cho ngươi!” Trung đội trưởng ngay lập tức từ chối, đồng thời cũng cảnh giác hơn.

Advertisement
';
Advertisement