Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Cửu công chúa không đợi Kim Phi hỏi mà đưa thư qua.

Kim Phi xem xong thì còn kích động hơn Cửu công chúa: “Thiết Tử thật là lợi hại quá, tìm được mỏ than nhanh như vậy, từ giờ Thanh Châu ổn định rồi!”

Có mỏ than, Thanh Châu là có thể giống như Đông Hải, hình thành một vòng tuần hoàn tích cực, địa vị của Lưu Thiết ở Thanh Châu cũng coi như vững chắc.

“Tiên sinh, Điền tiên sinh có viết trong thư, các nhân viên kỹ thuật của đội thăm dò xin hỗ trợ, tốt nhất nên để đội trưởng của họ đích thân đưa người đến đó. Đội trưởng Mạc của đội thăm dò vừa hay đã quay lại vào ngày hôm kia, có cần báo cho anh ta biết hay không?” Tiểu Ngọc hỏi.

“Đương nhiên,” Kim Phi nói: “Nói cho Lão Mạc, tạm thời đừng nghỉ ngơi vội, lập tức đi Thanh Châu tiếp viện Lão Phương!”

“Rõ,” Tiểu Ngọc đáp một tiếng rồi định đi ngay, lại bị Kim Phi gọi lại: “Thôi, để ta tự mình đi tìm Lão Mạc!”

Kim Phi rời khỏi ngự thư phòng, không đi tìm đội thăm dò ngay, mà là đi phòng thí nghiệm trước một chuyến, bảo cận vệ nâng một cái rương gỗ đi vào nhà ở tập thể của nhân viên hộ tống.

Đội thăm dò được thành lập sau khi Cửu công chúa lên ngôi, đội trưởng tên là Mạc Thành, khi còn nhỏ anh ta đã theo cha đi khai thác mỏ ở Trung Nguyên, sau này quê hương bị lũ lụt, mỏ bị ngập nên anh ta đi theo gia đình tới Xuyên Thục tìm người thân, năm kia gia nhập tiêu cục Trấn Viễn, khi Kim Phi thành lập đội thăm dò, anh ta được bầu làm đội trưởng.

Trong mấy năm nay, Mạc Thành đã đi khắp Xuyên Thục, dưới sự chỉ đạo của Kim Phi, anh ta đã thành công tìm được mấy mỏ khoáng sản, chẳng qua trong đó hơn phân nửa đều ở trong núi sâu rừng già, điều kiện khai thác và vận chuyển đều quá kém nên phải tạm thời gác lại.

Khi Kim Phi đi vào nhà ở tập thể của nhân viên hộ tống, Mạc Thành đang dỗ con, thấy Kim Phi đến thì vội ôm con đến chào hỏi: “Tiên sinh, ngài đi dạo đấy à?”

Lúc rảnh rỗi thì Kim Phi thích đi dạo quanh làng, người trong làng đều đã quen.

“Ta tìm Mạc đại ca có chút việc.” Kim Phi nói.

“Niệm Nhi, vào tìm mẹ con đi !” Mạc Thành thả con xuống: “Tiên sinh, vào nhà nói đi!”

“Không cần vào, chỉ nói mấy câu thôi.” Kim Phi xua tay.

“Tiên sinh ngài nói đi.” Mạc Thành cũng không miễn cưỡng.

Kim Phi vừa định nói thì vợ Mạc Thành từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Kim Phi thì phấn khỏi nói: “Kim ca nhi, tới rồi mà sao không vào nhà?”

Vợ Mạc Thành làm việc ở xưởng dệt, đến làng Tây Hà cũng đã lâu, dưới sự dẫn dắt của mấy người thím Ba thì cũng thường xuyên nói giỡn với Kim Phi.

Chào hỏi xong thì cũng không nói gì thêm mà kéo Kim Phi vào trong phòng, nhiệt tình rót cho y một chén trà: “Kim ca nhi tìm đương gia nhà ta có việc?”

Kim Phi nhìn người phụ nữ, nhìn nhóc con đứng núp sau tấm rèm nhìn trộm mình, tự dưng không biết nên mở miệng như thế nào.

Mạc Thành là đội trưởng của đội thăm dò, một năm mười hai tháng có đến mười một tháng bôn ba ở bên ngoài, đây cũng là vì sắp ăn tết nên mới trở về, thế mà mình lại muốn để anh ta đi Thanh Châu nữa.

Cho dù có phi thuyền, ca-nô, Mạc Thành đi Thanh Châu thì chắc chắn không kịp về ăn tết.

Mạc Thành thấy Kim Phi không nói lời nào, còn tưởng rằng y định bàn chuyện cơ mật bèn sầm mặt quát vợ: “Đàn ông bàn chuyện phụ nữ chen vào làm gì, bế Niệm Nhi ra ngoài đi!”

Cô vợ bĩu môi, ôm con định rời đi nhưng lại bị Kim Phi gọi lại: “Tẩu tẩu chờ một chút, chuyện này cũng phải bàn lại với ngươi một chút.”

“Bàn với ta?” Người vợ hào hứng hỏi: “Kim ca nhi nói đi, có chuyện gì?”

“Hôm nay ta nhận được thư của Thiết Tử…”

Kim Phi nói với Mạc Thành về việc phát hiện ra mỏ than ở Thanh Châu: “Hiện giờ phía huyện Phong Lăng chỉ có một mình Phương đại ca, yêu cầu chi viện, ta nghĩ tới nghĩ lui, Mạc đại ca là người thích hợp nhất, huynh đi thì ta mới yên tâm, nhưng mà Mạc đại ca một năm mới trở về được mấy ngày, sắp Tết tới nơi, ta ngại mở miệng nhờ huynh…”

“Ôi, tiên sinh ngài nói gì vậy?” Mạc Thành cười nói: “Lão Phương tìm được mỏ than ở Thanh Châu là chuyện cực tốt chứ!”

Nói xong thì qua ra bảo vợ: “Đi thu dọn đồ cho ta, chốc nữa xuất phát luôn!”

Vẻ tươi cười trên mặt người vợ đã không còn, nhưng cô ta cũng chỉ cắn môi, không nói gì thêm, xoay người vào nhà chuẩn bị đồ đạc.

Advertisement
';
Advertisement