Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Ở đâu?” Kim Phi hỏi.

Vừa dứt lời, chỉ nghe tiếng bước chân vang lên ở cửa sân phòng thí nghiệm.

Quay đầu nhìn, trông thấy Tiểu Ngọc dẫn một người đàn ông khôi ngô đi tới, không phải Ngưu Bôn thì còn ai?

Chỉ có điều sắc mặt Ngưu Bôn lúc này nhiều thêm một vết sẹo rất to, kéo dài từ trán bên phải sang tận khóe miệng bên trái, chắc lúc đó không xử lí hẳn hoi, trông cực kì dữ tợn.

Vừa vào cửa, Ngưu Bôn đã quỳ một gối trước mặt Kim Phi, chắp tay hô: “Tiên sinh!”

“Ngươi cái tên tiểu tử này cuối cùng cũng về rồi!” Kim Phi tiến lên hai bước, kéo Ngưu Bôn dậy: “Vết thương trên mặt là thế nào?”

“Mùa xuân năm ngoái gặp mấy thổ phỉ chặn đường ở Giang Nam, đánh với chúng một trận, bị thổ phỉ chém một dao.”

Ngưu Bôn không thèm để ý nói: “Tiên sinh yên tâm, lũ thổ phỉ đó đã bị ta bưng cả tổ rồi, không làm mất uy phong của tiêu cục Trấn Viễn ta!”

Mặc dù Ngưu Bôn nói rất bình thản lạnh nhạt, nhưng Kim Phi có thể tượng tượng được sự hung hiểm trong đó.

Y khẽ vỗ vào bả vai Ngưu Bôn: “Hai năm nay ngươi chạy tới chỗ nào rồi?”

“Đi rất nhiều nơi, điểm cực nam gần tới Lĩnh Nam, điểm cực bắc tới gần Tấn Địa, điểm cực tây đi tới sa mạc Gobi, từ phía đông gần tới bờ biển rồi.”

“Vậy sao không liên hệ với chúng ta?”

“Lúc bắt đầu ta đi Giang Nam, sau này trụ sở thương hội ở Giang Nam tan vỡ, ta mới biết kinh thành có biến, đi nhiều nơi như vậy, ta mới biết thiên hạ to bao nhiêu, có vô số người, một mình ta muốn tìm thấy Thấm Nhi chẳng khác nào mò kim đáy bể, lúc đó muốn quay về tìm tiên sinh giúp đỡ, nhưng trên đường bị sốt, hôn mê nửa tháng, huynh đệ đồng hành với ta đã kéo ta tới Trung Nguyên.”

Ngưu Bôn nói: “Sau khi tới Trung Nguyên, huynh đệ đồng hành đắc tội với một địa chủ, địa đủ đó là em vợ của huyện úy, huyện úy dùng việc công báo thù riêng, dẫn binh phủ truy nã chúng ta khắp nơi, chúng ta bị ép không còn cách nào, mấy huynh đệ bàn bạc, dẫn huyện úy và binh phủ tới chỗ khác, mấy chúng ta lén chuồn về nhà địa chủ kia, giết hắn.

Trong nhà địa chủ kia có rất nhiều lương thực, chúng ta không đưa đi được, đốt thì đáng tiếc quá, thấy xung quanh có nhiều người dân sắp đói chết, chúng ta học theo dáng vẻ của tiên sinh, phân phát lương thực cho người dân ở đó.

Huyện úy kia không biết sao mà biết tin từ sớm, chúng ta vừa bắt đầu phân lương thực, bọn chúng đã chạy suốt đêm mau chóng quay về.

Lúc đó chúng ta không chạy được nữa, ta muốn phát động người dân cùng chúng ta đối phó binh phủ, lúc mới bắt đầu người dân còn không dám, nhưng binh phủ lại dám muốn đi khóa kho lương thực, còn muốn chúng ta thu lương thực đã phát về, muốn bắt người dân lĩnh lương thực vào đại lao, lúc đó người dân không bằng lòng nữa.

Ta nhìn thấy, lại phát động người dân lần nữa, còn nói với bọn họ dùng vải che mặt, như vậy binh phủ sẽ không nhận ra ai với ai.

Người dân đều bị ép tới không còn đường sống, lại có chúng ta dẫn đầu, đều dùng miếng vải che mặt, tiêu diệt binh phủ.

Ta muốn diệt sạch binh phủ, dứt khoát đâm lao thì phải theo lau, dẫn mọi người đánh sập huyện phủ, sau đó học theo dáng vẻ của tiên sinh mở kho phát lương thực, chiêu mộ người thành lập đội dân binh, không tới một tháng đã tuyển được hơn ngàn người.

Quân phủ biết chúng ta tạo phản, phái binh đi vây quét chúng ta, ta huấn luyện dân binh theo cách huấn luyện của tiêu cục Trấn Viễn chúng ta, phòng thủ trên tường thành của huyện thành, quận phủ đi vây quét chúng ta hai lần đều bị chúng ta đánh lùi, sau đó hắn cũng không quản chúng ta nữa.

Năm ngoái sau khi vào đông, việc huấn luyện đội dân binh cũng đã khá ổn thỏa, ta dẫn các huynh đệ đánh ra, vốn chỉ muốn đánh một huyện rồi thôi, ai ngờ trời lạnh quá, người dân không sống nổi, ta thấy người dân thật sự đáng thương, mỗi lần tới nơi nào đều đánh thổ hào cướp lương phát cháo cho họ, thế là người dân đi theo chúng ta ngày càng nhiều.

Về sau, người dân xung quanh đều mong chúng ta đi nhanh một chút, mỗi lần tới nơi nào, người dân trong ngoài thành đều bằng lòng cùng chúng ta đi tạo phản, địa bàn của chúng ta cũng ngày càng lớn.”

Advertisement
';
Advertisement