Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Thấm Nhi tuy rằng không câu nệ tiểu tiết nhưng dù sao cũng là gái chưa chồng, bị bao nhiêu người nhìn thấy có nam nhân nhảy cửa sổ vào phòng riêng như thế thì còn ra thể thống gì?

Thấm Nhi tức giận đến mức tóm lấy Ngưu Bôn, tẩn anh ta một trận và ném qua cửa sổ.

Thấm Nhi bây giờ nghĩ đến vẫn có chút tức giận: "Sao không nhảy qua cửa sổ?"

"Ta không dám, không dám nữa!" Ngưu Bôn vội vàng xua tay, sau đó nói: "Thấm Nhi, ta sai rồi, trước đây ta vẫn luôn khoác lác. Xin nàng đừng chấp ta, nàng không biết ta nhớ nàng đến mức nào đâu..."

Nhìn thấy Ngưu Bôn xin lỗi như một đứa trẻ, Thấm Nhi cuối cùng cũng mủi lòng, cô ấy đi tới đóng cửa lại, sau đó quay người sờ vết sẹo trên mặt Ngưu Bôn: "Vết sẹo này là sao vậy?"

"Có lần ta vô tình rơi vào bẫy của thổ phỉ, bị thổ phỉ chém. Nnhưng nàng yên tâm, ta đã tiêu diệt đám thổ phỉ đó rồi!"

Ngưu Bôn cũng đưa tay chạm lên mặt Thấm Nhi: "Hiện tại trên mặt chúng ta đều có vết sẹo, nàng đừng bỏ đi nữa có được không? Về sau kẻ nào dám nói nàng nửa lời, ta sẽ rút lưỡi hắn!"

Thấm Nhi trước đó đã chắn cho Cửu công chúa một nhát dao và bị một vết sẹo trên mặt, mắt trái của cô ấy cũng bị mù và một chân bị tàn tật nhẹ.

Vào thời điểm đó, Ngưu Bôn đã là một trong những nhân viên hộ tống được Kim Phi tin tưởng nhất và có sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong tiêu cục Trấn Viễn nên có người trong làng nói xấu sau lưng cô ấy, cho rằng Thấm Nhi không xứng với Ngưu Bôn.

Chính vì lý do này mà Thấm Nhi đã rời đi không lời từ biệt.

Bây giờ thì tốt hơn rồi, Ngưu Bôn cũng có một vết sẹo trên mặt, hai người đã trở thành một cặp hoàn hảo.

"Lại nói lời ngốc nghếch vậy?" Thấm Nhi vỗ vỗ Ngưu Bôn, xấu hổ chuyển chủ đề: "Bài hát ban nãy là do ai viết lời vậy?"

"Ta còn có thể nhờ ai khác được? Tất nhiên là nhờ tiên sinh rồi!"

"Tiên sinh đích thân viết bài hát này, chứng tỏ tiên sinh rất coi trọng chàng!"

"Đương nhiên, giao tình của ta và tiên sinh không phải chuyện đùa đâu", Ngưu Bôn kiêu ngạo nói.

Nhìn thấy Thấm Nhi bĩu môi, anh ta vội vàng đổi giọng: "Là ta đi cầu xin tiên sinh viết hộ".

"Tiên sinh đã đồng ý viết lời bài hát cho chàng, điều đó có nghĩa tiên sinh rất coi trọng chàng!" Thấm Nhi hiếm khi nể mặt Ngưu Bôn như vậy: "Đưa cho ta xem!"

Vừa rồi Ngưu Bôn hát quá nhanh, cô ấy nghe không rõ mấy từ.

Ngưu Bôn nhanh chóng đưa tờ bản thảo có lời bài hát cho Thấm Nhi.

Thấm Nhi nhận lấy và đọc kỹ vài lần, sau đó khen ngợi: "Viết hay quá!"

Nói xong, cô ấy chỉ vào một câu và hỏi: "Nào, giải thích cho ta biết, cái gì gọi là nụ cười nàng như con ác khuyển hả?"

Sắc mặt Ngưu Bôn đột nhiên trở nên khổ sở.

Lần đầu tiên Ngưu Bôn đọc câu này cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vì nó được viết bởi Kim Phi nên anh ta không thể thắc mắc hay thay đổi nó nên chỉ có thể hát như thế này. Anh ta vốn nghĩ rằng Thấm Nhi có thể không phát hiện ra, nhưng kết quả vẫn như mọi lần, vẫn là bị cô ấy phát hiện ra.

"Cái này... Cái đó..."

Ngưu Bôn rất muốn nói thẳng rằng đây là do Kim Phi viết, anh ta cũng không hiểu chúng có nghĩa là gì, nhưng nói vậy khá giống đùn đẩy trách nhiệm cho Kim Phi.

Kim Phi hạ mình giúp anh ta viết lời bài hát, làm như vậy thì không trượng nghĩa lắm.

Cũng may là Thấm Nhi cũng biết lời bài hát không phải do Ngưu Bôn viết nên không làm khó anh ta, trêu ghẹo đôi câu rồi thôi không hỏi tới nữa, mà lại tiếp tục khen ngợi: "Tiên sinh viết bài hát này rất hay!"

Nghe thấy Thấm Nhi khen ngợi Kim Phi, Ngưu Bôn còn vui hơn khen mình, đắc ý nói: "Tài văn chương của tiên sinh cũng không phải do khoác lác hay đồn thổi, lúc các nàng còn chưa tới Kim Xuyên, tiên sinh làm rất nhiều thơ để bán xà phòng thơm và hắc đao, có không biết bao nhiêu người có học cố ý giành mua xà phòng thơm và hắc đao để sưu tập thơ của tiên sinh đấy!"

"Lúc ấy ta giúp bệ hạ đến thương hội Kim Xuyên rất nhiều lần, mua không ít xà phòng thơm, còn đấu giá một thanh hắc đao, làm như ta không biết chắc?" Thấm Nhi bĩu môi.


"Ta quên mất, lúc ấy khi lão Đường trở lại có nói may là có công chúa điện hạ giúp đỡ, luôn phái nàng đến hỗ trợ chống đỡ cho thương hội Kim Xuyên, thương hội mới có thể có chỗ đứng thuận lợi ở kinh thành." Ngưu Bôn phụ họa theo: "Nhắc mới nhớ, ban đầu may mà có nàng, nếu không tiên sinh muốn làm chuyện gì cũng không có tiền."
Advertisement
';
Advertisement