Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

"Á!"

Nhuận Nương khẽ hét lên rồi quay người chạy đi.

Kim Phi cũng muốn đùa giỡn, một tay ôm Quan Hạ Nhi, một tay kéo Nhuận Nương: “Hạ Nhi vừa nói, chúng ta hãy nhanh chóng sinh con đi, hay là chúng ta nhờ cô ấy chỉ giáo một chút!”

Nhuận Nương nghe vậy thì mặt đỏ bừng, nhưng cánh tay lại bị Kim Phi giữ lại. Cô ấy không dùng sức giãy giụa mà ngoan ngoãn đặt ấm nước xuống. Nhìn Kim Phi vòng tay ôm Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương có chút lo lắng y một tay bế Quan Hạ Nhi như vậy sẽ mệt.

"Đương gia, đừng trêu chọc cô ấy nữa!" Quan Hạ Nhi tức giận vỗ Kim Phi: "Thả ta xuống, Hạc Minh tới đây thì chúng ta phải giải thích thế nào?"

Dù sao phòng thí nghiệm cũng không phải nhà của y, Vạn Hạc Minh có thể tới bất cứ lúc nào. Thế là Kim Phi đành phải đặt Quan Hạ Nhi xuống: "Sao nàng dám uy hiếp ta? Đêm nay đợi ta cho nàng một bài học!"

Dù sao bọn họ cũng đã thành hôn mấy năm, ở đây cũng không có người ngoài, Quan Hạ Nhi cũng muốn thị phạm cho Nhuận Nương, cho nên cô ấy không hề xấu hổ chút nào, ngược lại nhướng mày nhìn Kim Phi: "Đợi thì đợi thôi, lẽ nào ta mà phải sợ chàng sao?”

Kim Phi vốn là đang nói đùa, nhưng đối mặt với sự khiêu khích này, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, nhưng dòng cảm xúc này lại bị tiếng bước chân ngoài cửa cắt đứt.

"Sư phụ, con đã giải mã được rồi!"

Vạn Hạc Minh cầm tập giấy nháp, hưng phấn chạy vào: “Tin tức người truyền đến là câu hỏi cơm và bánh bao cái nào ngon hơn?”

Nói xong, không đợi Kim Phi trả lời, cậu bé đã nhìn thấy bản thảo Kim Phi đặt trên bàn.

Vạn Hạc Minh cầm tờ bản thảo lên so sánh, hưng phấn nhảy lên: “Hay quá, chữ nào cũng đúng!”

Sự phấn khích của Vạn Hạc Minh khiến Nhuận Nương có chút bối rối.

Chẳng phải chỉ là hỏi cơm và bánh bao cái nào ngon hơn thôi sao? Đâu cần hưng phấn như vậy?

Quan Hạ Nhi nhìn ra sự khó hiểu của Nhuận Nương, nhỏ giọng nói: "Nhuận Nương, đừng coi thường bức điện đơn giản này. Nghĩ thử xem, nếu ở trên chiến trường, chẳng phải khi đương gia truyền tin tình báo quan trọng cho Hạc Minh thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều sao?"

"Nhưng chúng ta không phải có phi thuyền và ca nô sao? Dùng những thứ này cũng có thể truyền tin!" Nhuận Nương nói.

“Phi thuyền và ca nô đều không nhanh bằng điện báo”, Quan Hạ Nhi hỏi: “Muội có biết tốc độ của điện báo nhanh như thế nào không?”

"Nhanh như thế nào?" Nhuận Nương tò mò hỏi.

Quan Hạ Nhi đang định trả lời, lại quên mất con số cụ thể, cô quay đầu nhìn Kim Phi: "Đương gia, tốc độ điện báo nhanh như thế nào?"

Hiện tại ở Đại Khang không có đồng hồ, cũng không có khái niệm về giây, Kim Phi suy nghĩ một lúc, búng ngón tay rồi nói: “Với thời gian ta dùng để búng ngón tay, điện báo có thể truyền đi truyền lại giữa Kim Xuyên và Đông Hải hàng trăm lần!"

"Làm sao có thể?" Nhuận Nương đột nhiên mở to mắt: "Sao có thể có chuyện nhanh như vậy?"

"Điện nhanh như vậy đó!" Kim Phi thở dài cảm thán.

Ở một mức độ nào đó, tốc độ của điện có thể nói là tương đương với tốc độ ánh sáng, là một trong những vận tốc nhanh nhất trong vũ trụ từng được biết đến.

"Nhuận Nương, muội biết không, đương gia nói, điện báo cũng có thể truyền không dây, thứ dùng để truyền điện báo không dây gọi là điện thoại. Sau này điện thoại hoàn thành, chúng ta có thể ở đây nói chuyện, Đông Hải cũng có thể nghe được!" Quan Hạ Nhi bổ sung thêm.

“Làm được như vậy thì khác gì thần tiên đưa giọng nói đi xa trăm dặm cơ chứ?” Nhuận Nương càng thêm kinh ngạc.

"Có thể nói như vậy”, Kim Phi khẽ gật đầu.

“Hy vọng có thể sớm được thấy thứ kỳ diệu đó” Quan Hạ Nhi mặt đầy mong đợi hỏi: “Đương gia, khi nào thì có thể hoàn thiện phát minh này?”

"Ta cũng không biết”, Kim Phi lắc đầu.


Kiếp trước Kim Phi học cơ khí, nếu là chế tạo máy hơi nước, máy phát điện, thậm chí cả động cơ và các loại súng cầm tay, y có thể làm được một cách dễ dàng. Tuy nhiên, điện là một ngành khoa học phức tạp, Kim Phi chỉ biết đại khái về nguyên lý và cần phải nghiên cứu một cách cẩn thận thì mới làm được.
Advertisement
';
Advertisement