Cửu công chúa thấy Kim Phi thật sự không muốn tham dự thì khẽ gật đầu: “Vậy ngày mai sau khi có kết quả ta nhanh chóng liên lạc với phu quân.”
"Được." Kim Phi gật đầu.
Sáng hôm sau, khi trời vừa sáng Kim Phi đã bị Tiểu Nga kéo ra khỏi giường.
Hiếm khi được khuây khỏa cùng với một vài người nhà nên Kim Phi cũng không lười biếng nằm trên giường mà vội vàng mặc quần áo rồi ăn sáng, sau đó rời khỏi làng cùng với bốn đứa nhỏ, Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương và đám người Bắc Thiên Tầm.
Mặc dù bọn họ không phải là những người thích phô trương thanh thế nhưng vì lý do an toàn nên đội ngũ đi theo đã lên đến hơn trăm người.
Bọn họ cũng không định đi đến nơi quá xa nên bèn dự định đi đến một thung lũng cách Hắc Phong Lĩnh vài dặm.
Giữa thung lũng đó có một con suối rất thích hợp để nướng thịt và cạnh đó có một số ngọn đồi để săn bắn.
Sau khi đám người Kim Phi rời đi không bao lâu thì có mấy chiếc xe ngựa đi đến từ phía Đông, khi đến pháo đài ngoài cùng đã bị nhân viên hộ tống ngăn lại.
"Phía trước là khu quản lý quân sự, mời xuất trình thẻ chứng minh thân phận!"
Một nhân viên hộ tống đứng giữa đường chính đưa tay ra hiệu cho đội ngũ xe ngựa dừng lại.
Phía sau đội ngũ xe ngựa có một người đàn ông vạm vỡ nhảy xuống ngựa rồi bước tới.
Nếu Hàn Phong và Giang Văn Văn ở đây thì có thể nhận ra người đàn ông vạm vỡ này chính là người đã theo Hàn Trầm khi đưa mẹ con Hàn Lưu Thị đến quận Phụng Đài.
"Các vị huynh đệ, chúng ta là người ở bên ngoài đến đây nên không có thẻ của Xuyên Thục.”
Người đàn ông vạm vỡ vừa nói vừa lấy từ trong túi ra mấy hạt đậu vàng rồi nhét vào tay nhân viên hộ tống trước mặt.
Nhưng biểu tình nhân viên hộ tống lại như thể nhìn thấy độc, vội vàng lùi lại một bước: “Xin hãy tự trọng, hối lộ nhân viên công chức ở chỗ của chúng ta là hành vi phạm pháp!"
Người đàn ông vạm vỡ nhìn thấy vẻ mặt như thể đang trốn tránh một con bọ cạp độc của nhân viên hộ tống thì ngượng ngùng lấy mấy hạt đậu vàng về.
Hàn Trầm cũng nhảy xuống khỏi xe ngựa rồi chắp tay về phía nhân viên hộ tống: “Xin vị huynh đệ này đừng trách tội, ta là Hàn Trầm đến từ quận Phụng Đài, ta đã gửi thiếp thăm hỏi đến Thiết đại nhân của viện Khu Mật rằng hôm nay sẽ ghé thăm, xin vị huynh đệ hãy giúp ta thông báo một tiếng!”
"Thì ra Hàn tiên sinh đã đến!" Nhân viên hộ tống chắp tay trả lễ: “Viện Khu Mật đã đưa ra thông báo, vừa rồi các ngài cứ trực tiếp nói ra thân phận của mình là được, không cần thiết phải như vậy!”
“Đây là lần đầu tiên ta đến nên không hiểu quy củ, hy vọng huynh đệ không trách tội.” Hàn Trần vội vàng giải thích.
“Không sao, không sao, ta chỉ thuận miệng nói thôi.” Nhân viên hộ tống nhanh chóng xua tay: “Thiết đại nhân đã căn dặn, Hàn tiên sinh đến thì cứ trực tiếp đi vào làng là được, nhưng theo quy định thì lực lượng vũ trang bên ngoài không được phép vào làng, những nhân viên mà ngài mang theo...”
Nhân viên hộ tống vừa nói vừa nhìn thoáng qua về phía những người đàn ông vạm vỡ đang canh giữ ở hai bên xe ngựa.
Hàn Trầm học theo Kim Phi đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất nhưng thủ của hắn còn hung hãn và tàn bạo hơn cả Kim Phi nên có rất nhiều quyền quý muốn giết hắn, vì thế lần này hắn đến Xuyên Thục đã mang theo không ít hộ vệ.
Dựa theo quy định thì những người hộ vệ này không được phép vào làng Tây Hà.
Hàn Trầm thấy thế thì quay đầu nhìn người đàn ông vạm vỡ rồi nói: “A Quế, các ngươi không cần vào trong nữa, vào trấn đợi ta là được.”
“Nhưng mà...”
"Nhưng cái gì? Làng Tây Hà là nơi bệ hạ và quốc sư đại nhân ở, ai dám hành động lỗ mãng ở đây?” Hàn Trầm xua tay nói: "Ngươi không cần lo lắng cho sự an toàn của ta."
Quả thật làng Tây Hà được xem là nơi an toàn nhất ở Đại Khang, nếu không có sự cho phép của Kim Phi hoặc Cửu công chúa thì Hàn Trầm muốn chết cũng khó.
Nếu Kim Phi và Cửu công chúa muốn giết Hàn Trầm thì hộ vệ của hắn có đi theo cũng vô ích.