Lý Địch âu yếm vuốt tóc muội muội mình, sau đó chỉnh sửa tay áo, cung kính hành lễ với đám người Kim Phi và Cửu Công Chúa.
"Lần này ra ngoài lâu như vậy, vất vả rồi!" Kim Phi chỉ vào chiếc ghế Nhuận Nương vừa mới mang vào: "Chưa ăn cơm phải không, ngồi xuống cùng ăn đi!"
Lý Địch vẫn luôn phụ trách các vấn đề liên quan đến Thổ Phiên, quanh năm hoạt động ở khu vực biên giới, nửa năm gần đây, Kim Phi chỉ gặp cậu ta hai lần.
Tia cực tím ở vùng cao nguyên rất mạnh, Lý Địch bị rám nắng rất nhiều, cũng cao hơn chút, quần áo trên người rất chỉnh tề, tóc cũng không dối, nhưng vạt áo và giày vẫn còn dính bùn đất, rõ ràng là vừa từ bên ngoài trở về, còn chưa kịp về thay quần áo đã đi thẳng đến nhà Kim Phi.
Lý Địch biết Kim Phi không thích nhún nhường, cho nên cũng không khách sáo, mỉm cười ngồi xuống.
Kim Phi tự mình múc cho cậu ta một thìa sườn heo hầm bắp: "Tình tình ở Thổ Phiên như thế nào?"
Thổ Phiên nằm trên một cao nguyên, trước khi mùa đông tới, thời tiết trở nên rất xấu, thông tin liên lạc trên bộ hoàn toàn bị gián đoạn, ngay cả khinh khí cầu cũng chỉ có thể cất cánh khi thời tiết đặc biệt tốt, kể từ mùa đông năm ngoái, liên lạc giữa Xuyên Thục và bộ lạc Hắc Hổ trở nên rất ít, KIm Phi vẫn luôn bận rộn, dường như không quan tâm đến Thổ Phiên nữa.
Bây giờ Lý Địch đã trở về, đúng lúc hỏi thăm một chút.
"Tháng mười năm ngoái cao nguyên bắt đầu có tuyết rơi, tuyết rơi nhiều đến tháng ba năm nay mới gần hết, lúc tuyết rơi không ai dám tùy tiện ra ngoài, cho nên tình hình chung vẫn không khác nhiều so với năm ngoái, tuy nhiên nhân mấy tháng tuyết rơi chặn cửa, bộ lạc Hắc Hổ chúng ta đã huấn luyện một đội bay và một đội đặc chiến, lần này có thể bắt được Ngụy Lão Tam chính là nhờ sự hợp tác của đội đặc chiến và đội bay."
Lý Địch trả lời: "Sở dĩ bộ lạc Thương Ưng có thể hoành hành trên cao nguyên phần lớn là dựa vào khinh khí cầu, bây giờ bộ lạc Hắc Hổ có khinh khí cầu tiên tiến hơn, chúng ta nhận được tin tức, Ngụy Lão Tam ở trong căn cứ khinh khí cầu của bộ lạc Thương Ưng, do đó đã sắp xếp đội bay đi theo khinh khí cầu của bộ lạc Thương Ưng ở độ cao lớn, tìm thấy căn cứ của bọ họ, sau đó tiến hành đột kích, quả nhiên là tìm thấy Ngụy Lão Tam.
Vì lần đột kích này, ta đặc biệt nhờ Khánh Hâm Nghiêu hỗ trợ một lô lựu đạn, sau đó phái hai phi công nhân viên hộ tống đi theo, dùng hết tất cả lô lựu đạn này nổ tung căn cứ khinh khí cầu của bộ lạc Thương Ưng, phần lớn khinh khí cầu của bộ lạc Thương Ưng đã bị nổ hỏng, số khinh khí cầu còn lại không thể là đối thủ của bộ lạc Hắc Hổ.
Các bộ lạc khác trên cao nguyên cũng gần giống như bộ lạc Hắc Hổ, vẫn luôn bị bộ lạc Thương Ưng chèn ép, nhưng vì bộ lạc Thương Ưng có khinh khí cầu, hơn nữa làm việc hung tàn, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, bây giờ khinh khí cầu của bọn họ đã bị bộ lạc Hắc Hổ đánh bại, phá tan thần thoại bộ lạc Thương Ưng.
Trước khi ta trở về, bộ lạc Hắc Hổ đã liên lạc với rất nhiều bộ lạc khác, có lẽ mấy tháng tới, cao nguyên sẽ rơi vào hỗn loạn, có thể cục diện sẽ thay đổi kịch liệt."
"Làm tốt lắm!" Kim Phi lại đưa cho Lý Địch một thìa sườn.
"Từ xưa, anh hùng xuất thiếu niên!" Ngụy Vô Nhai cũng khen ngợi.
Lý Địch nói rất đơn giản, nhưng Ngụy Vô Nhai có thể tưởng tượng được sự nguy hiểm và khó khăn ở trong đó.
Khi mọi người đã ăn no, lúc này Kim Phi mới nói: "Chúng ta đi gặp Ngụy Lão Tam!"
Khi mấy người đi ra khỏi phòng ăn, nhìn thấy mấy người cận vệ vây quanh một người, người bị vây quanh đang "quỳ" trên mặt đất, mặc dù cúi đầu nhưng mọi người đều biết ông ta là Ngụy Lão Tam.
Lúc này trời đã gần tối, Kim Phi vừa nhìn thấy Ngụy Lão Tam lùn đi một nửa, y tưởng rằng Thiết Chùy tức giận với những gì ông ta đã làm, bắt ông ta quỳ xuống chờ đợi, đi đến gần y mới phát hiện ra hóa ra là Ngụy Lão Tam không quỳ trên đất mà là ngồi trên đất.
Vị trí từ đầu gối của cả hai chân trở xuống đã bị mất rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Ngụy Lão Tam ngẩng đầu lên, sau đó Kim Phi phát hiện ra mũi và hai tay của ông ta cũng đã bị mất, trên mặt còn có những vết sẹo gớm ghiếc.
Bốn đứa nhỏ đi theo xem náo nhiệt nhìn thấy Ngụy Lão Tam đều bị dọa sợ đến mức hét lên và trốn sau lưng Quan Hạ Nhi.
Xuyên Thục trước kia cũng giống như Trung Nguyên, ven đường khắp nơi đều có thể nhìn thấy thi thể, mọi người đều quen với người chết, bốn đứa nhỏ bị dọa sợ như vậy, có thể thấy Ngụy Lão Tam trông đáng sợ đến mức như thế nào.
Ngay cả Ngụy Vô Nhai cũng hơi nhíu mày.
Ngụy Lão Tam không chỉ mất đi đôi chân, mũi và mắt cũng trở nên hơi đờ đẫn, ông ta nhìn chằm chằm vào đám người Kim Phi và Quan Hạ Nhi một lúc rồi mới nhận ra bọn họ.