Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đường ray và thanh giằng đường sắt dễ chế tạo hơn, đã sớm làm xong một đống lớn để trong kho hàng, chỉ cần xây xong nền đường, lúc nào cũng có thể chuyển đến công trường.

"Hơn một trăm trượng cũng miễn cưỡng đủ dùng để thí nghiệm, tạm thời không cần phải trải nữa." Kim Phi hỏi: "Nền đường bên phía Hắc Thủy Câu tiến triển thế nào rồi?"

Mặc dù ở quận Tế Thủy và thành Du Quan cũng phát hiện quặng than mới, nhưng phải chở than đá từ những địa phương đó về thì quá lãng phí sức lực, thế nên than đá mà khu đất Xuyên Thục sử dụng và than đá ở những điểm tiếp tế nhiên liệu dọc theo bờ Trường Giang, đều là do quặng than ở Hắc Thủy Câu cung cấp.

Quặng than ở Hắc Thủy Câu nằm giữa làng Tây Hà và bến tàu, sau khi than đá được khai thác ra, đều được đưa đến bến tàu bằng xe ngựa, sau đó lại được đem lên thuyền đưa đến những địa phương khác.

Quặng than ở Hắc Thủy Câu cần xe lửa hơn thành Du Quan, hơn nữa quặng than của thành Du Quan ở bên ngoài thành, có thể bị lính trinh sát Đông Man phá hoại, thế nên Kim Phi quyết định trước tiên phải xây đoạn đường ray từ Hắc Thủy Câu đến bến tàu Kim Xuyên, coi như là một lần thử nghiệm.

Trong lúc bảo Mãn Thương và Vạn Hạc Minh chế tạo đầu xe gắn máy hơi nước và đường ray, y cũng bảo ông Tam dẫn đội thi công đi sửa sang lại nền đường, chuẩn bị để sau này trải thanh giằng đường sắt và đường ray.

Nhưng Kim Phi gần đây luôn bộn bề công việc, không quá để ý đến tiến độ thi công của nền đường.

"Mấy ngày trước ông Tam vận chuyển đồ tới trong xưởng rồi trò chuyện với ta một buổi, nói rằng nền đường sắp sửa đến bến tàu rồi, sẽ không làm chậm trễ đường sắt của chúng ta." Mãn Thương trả lời.

"Vậy thì tốt, " Kim Phi gật đầu rồi đi tới đầu xe lửa.

Đầu xe lửa này chính là do y thiết kế, mặc dù là lần đầu tiên làm ra, nhưng Kim Phi hết sức quen thuộc.

Kiểm tra cẩn thận hết một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề gì lớn, Kim Phi ra lệnh đốt lửa.

Khi nước trong nồi đun sôi lên, những làn khói trắng toát ra từ đầu xe lửa, sau đó Kim Phi đích thân vặn khóa khởi động.

Xình xịch, xình xịch, xình xịch…

Với những tiếng nổ có tiết tấu, đầu xe lửa từ từ chuyển động, lúc còn cách điểm cuối mấy chục thước, Kim Phi lại thử vặn khóa phanh.

Ầm!

Theo sau một tiếng va chạm, chiếc xe lửa mới vừa chạy lại từ từ ngừng lại.

"Tiên sinh, tốc độ của chiếc xe lửa này cũng quá chậm rồi? Đừng nói là so với cưỡi ngựa, e là còn không nhanh bằng người chạy bộ." Vạn Hạc Minh vô cùng bất mãn với tốc độ của xe lửa.

"Lúc mới vừa khởi động thì khá chậm, chờ tới khi chạy thì sẽ nhanh." Kim Phi nói: "Hơn nữa ta thiết kế chiếc xe lửa này vốn để vận chuyển than đá, không phải để theo đuổi tốc độ, sau này sẽ có chiếc nhanh hơn!"

Trong đầu Kim Phi không khỏi nhớ lại tốc độ của tàu cao tốc ở đời trước có thể đạt tới ba bốn trăm cây số một giờ, và tàu đệm từ theo lý thuyết có tốc độ hơn một nghìn cây số một giờ.

Nhưng chuyện gì cũng phải làm từng bước, bây giờ xe lửa chạy bằng máy hơi nước chỉ vừa mới được tạo ra, còn cách tàu cao tốc và tàu đệm từ xa lắm.

Kiểm tra xong đầu xe lửa, Kim Phi lại đến kho hàng kiểm tra thanh giằng đường sắt và đường ray, cuối cùng còn dẫn người đi một chuyến đến Hắc Thủy Câu, kiểm tra lại nền đường.

Đúng như Mãn Thương nói, nền đường đến bến tàu đã được sửa xong.

Tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa, đường ray đầu tiên của Đại Khang đã bắt đầu trải thanh giằng đường sắt và đường ray vào ba ngày sau đó.

Kim Phi và Cửu công chúa đã dựa vào công cuộc ra công cứu giúp để tích lũy lòng dân, nhưng hai năm nay kinh tế phát triển rồi, không cần ra mặt sửa sang cầu đường để cứu giúp bách tính nữa, phần lớn dự án của công cuộc ra công cứu giúp sau khi làm xong thì lần lượt đình công.

Nếu muốn giàu có, trước tiên phải xây đường, Kim Xuyên là quê quán của Kim Phi, cũng là huyện giàu có nhất của cả Xuyên Thục, mấy năm này không chỉ sửa lại con đường chính trước kia mà còn xây thêm rất nhiều con đường mới.

Người dân ở gần Hắc Thủy Câu thấy ông Tam dẫn đội thi công sửa sang lại nền đường, người dân địa phương còn tưởng sắp xây một con đường mới.

Nhưng thứ khiến người khác khó hiểu là, cách đó không xa vốn đã có một con đường chính rồi, sao bây giờ lại xây thêm một con nữa?

Nhưng không ai để ý nhiều, ngược lại còn có không ít người dân cảm thấy vui, sau này lúc bước ra đường sẽ dễ dàng hơn rồi.


Nhưng một ngày nọ, bọn họ đột nhiên thấy xe ngựa chở tới rất nhiều thanh gỗ và cục sắt, sau đó trải chúng ra đường.
Advertisement
';
Advertisement