“Nói là vũ khí cũng được, nhưng không phải cho binh lính mà là cho đội Chung Minh”, Kim Phi cười nói.
“Vũ khí cho đội Chung Minh sử dụng?” Cửu công chúa càng tò mò: “Là thứ gì vậy?”
Kim Phi gãi đầu: “Hay là nàng đi cùng ta xem một chút?”
“Được”, Cửu công chúa trực tiếp đứng dậy.
Thế là mấy người đi theo Kim Phi tới phòng thí nghiệm, nhìn y lấy ra một chiếc hộp gỗ có hình dạng kỳ quái.
Tiểu Ngọc quan sát chiếc hộp gỗ, nhưng không thể nghĩ ra nó là thứ vũ khí gì.
Cửu công chúa cũng tò mò hỏi: "Cái này dùng như thế nào?"
“Đừng vội, ta sẽ biểu diễn cho nàng xem”, Kim Phi nối hộp gỗ với nguồn điện, sau đó từ bên trong lấy ra một vật kỳ lạ to cỡ quả trứng, có hai sợi dây điện ở cuối nối với hộp gỗ.
Kim Phi đưa vật này lên miệng, nói mấy lần với nó: "Này! Này! Này!"
Giây tiếp theo, giọng nói của Kim Phi từ trong hộp gỗ vang lên: "Này! Này! Này!".
Âm thanh rất lớn, khiến Cửu công chúa, Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc giật bắn mình.
"Phu quân, đây là cái gì?"
Cửu công chúa hỏi với vẻ sợ hãi.
"Đây là loa phát thanh, cũng được gọi là loa.” Kim Phi chỉ vào vật nhỏ ở trong tay: “Cái này gọi là micro, khi nói vào micro thì âm thanh có thể phóng đại lên rất nhiều lần thông qua loa!"
Mặc dù Cửu công chúa không hiểu nguyên lí của loa phát thanh nhưng cũng có thể hiểu được rằng Kim Phi đang nói về vũ khí của tiểu đội Chung Minh.
Cho tới nay, mỗi khi tiểu đội Chung Minh tổ chức hội nghị người dân, cho dù có dùng loa sắt thì cũng đều phải hét khàn cả cổ, nhưng khả năng khuếch đại âm thanh của loa sắt vẫn còn hạn chế nên sau mỗi hội nghị thì các nhân viên chủ trì hội nghị cũng đều bị khàn giọng.
Cho dù như thế thì người dân ở xa cũng không thể nghe rõ.
Nếu như có vật này thì sẽ không còn những vấn đề gây trở ngại cho công việc của nhân viên nữa.
Tiểu Ngọc cũng nhận ra điều này, cô nhìn hộp gỗ, nhìn micro rồi lại nhìn dây điện đang nối giữa hai người: “Tiên sinh, có phải là chỉ cần có dây điện nối vào thì cho dù không mang hộp gỗ theo bên người cũng có thể phát ra âm thanh không?”
"Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu, rút dây điện ở phía dưới micro ra, rồi ra hiệu cho Vạn Vũ Hồng đang đứng ở một bên mang cuộn dây điện ra, nối một đầu vào sợi dây vừa rút ra sau đó cầm lấy đầu còn lại rồi đi đến đầu kia của xưởng và kết nối lại với micro.
Kim Phi đưa micro lên miệng: "Alo, alo, alo! Có nghe thấy không?”
“Thần kì quá!” Thiết Thế Hâm thán phục: “Tiên sinh, ngài đứng xa như vậy, nhưng thanh âm của ngài vẫn to như cũ!"
“Có bảo bối này thì sau này tổ chức hội nghị cũng không cần phải hét khàn cả cổ nữa.” Tiểu Ngọc cũng cảm thán: “Còn có các huynh đệ tỷ muội đưa thư và đoàn ca múa nữa, bọn họ cũng rất cần bảo bối này!”
Không phải ngày nào tiểu đội Chung Minh cũng đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất, nhưng người đưa thư cần đọc hàng ngày, hầu như ngày nào đoàn ca múa cũng biểu diễn, một trong những điều kiện quan trọng khi tuyển chọn diễn viên của đoàn ca múa và người đưa thư đó chính là phải có giọng nói phải to và hơi thở phải vừa chừng.
Mặc dù như vậy nhưng rất nhiều người đưa thư và diễn viên của đoàn ca múa vì phải nói to nên cổ họng cũng đã bị hỏng rồi, cho nên nhu cầu sử dụng loa phát thanh của họ lại càng cấp thiết hơn.
"Phu quân, thứ này cần phải bật điện mới có thể sử dụng sao?" Cửu công chúa đột nhiên hỏi.
Tiểu Ngọc đang rất phấn khởi về phát minh này của Kim Phi nhưng vừa nghe Cửu công chúa nói như thế thì trái tim trong lồng ngực đập thình thịch như thể bị dội một chậu nước lạnh lên đầu.
Đúng vậy, thứ này cần phải bật điện mới có thể sử dụng, nhưng hiện giờ khắp thiên hạ cũng chỉ có Kim Xuyên cps điện, cho dù mang thứ này đến nơi khác thì cũng không thể sử dụng nếu không có điện.
Cũng không thể xây dựng nhà máy phát điện ở khắp mọi nơi, phải không?