Khánh Hâm Nghiêu là người phụ trách Tây Xuyên, dĩ nhiên không cần đứng dưới đài đọc báo để nghe báo, thường ngày đều có người đưa thư đưa báo đến phòng làm việc của anh ta.
Thế nên khi nhóm người đưa thư đang tụ lại một chỗ nghiên cứu loa phát thanh thấy Khánh Hâm Nghiêu tới, họ cũng ngẩn người một lúc, sau đó vội vàng đứng thẳng người hành lễ.
"Mọi người đừng lo lắng, ta chỉ tới xem thử thôi."
Khánh Hâm Nghiêu tùy ý xua tay, sau đó nhìn chiếc rương gỗ trên bàn: "Đây chính là phát minh mới có thể khuếch đại âm thanh của quốc sư đại nhân?"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Trần Ngọc Kiệt vội vàng cầm ống nói lên, biểu diễn thử cho Khánh Hâm Nghiêu xem.
"Quốc sư đại nhân thật lợi hại!" Khánh Hâm Nghiêu khen ngợi từ tận đáy lòng.
Mới đầu anh ta đồng ý theo Kim Phi, là vì năng lực chế tạo vũ khí của Kim Phi và khả năng chiến đấu mạnh mẽ mà tiêu cục Trấn Viễn biểu hiện ra, về sau thời gian dần trôi, Kim Phi không chỉ có thiên phú trong chế tạo vũ khí, mà cũng vô cùng ưu tú ở những phương diện khác.
Kim Phi đề xuất việc đánh cường hào chia ruộng đất, trực tiếp đập tan chế độ truyền thừa hơn ngàn năm, cũng phá vỡ thế độc quyền của các gia tộc ngàn năm!
Trừ mấy việc này ra, Kim Phi còn tích cực phổ biến rộng rãi giáo dục bắt buộc, để vô số người dân nghèo trong thiên hạ thấy được hy vọng đổi đời.
Lại còn giảm nhẹ tô thuế, nhanh chóng nhận được sự ủng hộ và niềm tin từ đông đảo quần chúng, đây cũng là nguyên nhân cốt lõi giúp tiêu cục Trấn Viễn có thể nhanh chóng bình định Trung Nguyên và Giang Nam trong mấy năm ngắn ngủi.
Quen biết càng lâu, Khánh Hâm Nghiêu càng cảm thấy Kim Phi sâu không lường được.
Bây giờ, y lại làm ra xưởng phát điện, bắt đầu phát triển mạnh mẽ ngành điện lực.
Lần trước Khánh Hâm Nghiêu đến làng Tây Hà họp, đã đi thăm xưởng nhiệt điện và xưởng thủy điện trên sông nhỏ, ấn tượng sâu sắc vô cùng.
Đặc biệt là xưởng thủy điện, mặc dù kích thước của xưởng thủy điện rất nhỏ, nhưng Khánh Hâm Nghiêu đã cảm nhận được tương lai của nó rồi.
Khu đất Xuyên Thục có biết bao nhiêu sông lớn sông nhỏ, bây giờ có thể xây một xưởng nhỏ trên sông nhỏ, sau này sẽ có thể xây một xưởng lớn trên sông lớn.
Khánh Hâm Nghiêu còn thấy cần cẩu được trang bị động cơ điện ở Trường Xà Câu.
Chỉ thấy công nhân nhẹ nhàng nhấn nút, động cơ điện đã nhanh chóng chuyển động, chỉ trong vòng mười mấy hơi thở đã kéo được cục sắt lớn nặng hơn ba ngàn cân đến nơi cao hai trượng.
Cũng chính là lần đó, Khánh Hâm Nghiêu đã thực sự hiểu lời nói trước kia của Kim Phi, rằng khoa học kỹ thuật mới là lực lượng sản xuất hàng đầu.
Nếu là lúc trước, cho dù điều động mấy chục người, tốn cả buổi chiều cũng khó mà đem cục sắt lớn như vậy đến nơi cao như vậy.
Khánh Hâm Nghiêu vốn tưởng rằng điện lực chỉ có thể dùng để chiếu sáng và nâng vật nặng thôi, kết quả là mới chưa được bao lâu, Kim Phi lại làm ra loa phát thanh.
Khánh Hâm Nghiêu ít nhiều gì cũng đã tiếp xúc với một ít kiến thức về điện lực, đọc xong sách hướng dẫn sử dụng loa phát thanh, anh ta đại khái cũng đoán được việc loa phát thanh có thể khuếch đại thanh âm, khả năng cao cũng là tác dụng của điện.
Nhưng Khánh Hâm Nghiêu đã lật đọc sách về loa phát thanh nhiều lần, thực sự vẫn không nghĩ ra điện khuếch đại âm thanh như thế nào, chỉ có thể bất lực từ bỏ, chuẩn bị đi tới làng Tây Hà lần nữa, học hỏi trực tiếp từ Kim Phi.
Khánh Hâm Nghiêu vừa vào đã nghiên cứu loa phát thanh, người đưa thư có ngốc thì cũng nhận ra, anh ta cảm thấy rất hứng thú với loa phát thanh.
Thuộc hạ bình thường mà thấy lãnh đạo như vậy, hẳn sẽ chủ động đưa loa phát thanh đến phủ của Khánh Hâm Nghiêu, nhưng vừa rồi lúc sắp xếp lại phong thư, những người đưa thư phát hiện viện Khu Mật đã viết một phong thư cho Trần Ngọc Kiệt, nói về công dụng của loa phát thanh, thế nên không thể tặng cho Khánh Hâm Nghiêu.
Thấy Khánh Hâm Nghiêu cuối cùng cũng buông loa phát thanh xuống, Trần Ngọc Kiệt nhắm mắt đưa thư của viện Khu Mật cho Khánh Hâm Nghiêu: "Khánh đại nhân, viện Khu Mật đã tiến hành một ít điều chỉnh với công việc của chúng ta, xin Khánh đại nhân chỉ thị!"
"Vậy sao?" Khánh Hâm Nghiêu nhận thư, cúi đầu đọc.