Ba ngày sau, nhật báo Kim Xuyên tuyên bố Đông Man đã được bình định và sáp nhập vào lãnh thổ Đại Khang.
Thổ Phiên và Đông Man đều đã quy phục nên đương nhiên Đảng Hạng vẫn đang thoi thóp cũng không dám một mình đối mặt với Kim Phi.
Đầu tháng 10, hoàng đế của Đảng Hạng là Lý Lăng Hiên dẫn theo hoàng thất Đảng Hạng chạy đến làng Tây Hà và dâng lên ngọc tỷ của Đảng Hạng để biểu thị lòng trung thành.
Cửu công chúa phong cho Lý Lăng Duệ làm Nhạc Bình Hầu để hắn đảm nhiệm chức châu mục của Nhạc Châu.
Xét theo chức quan thì châu mục của Nhạc Châu cũng ngang hàng với Khánh Hâm Nghiêu và cũng có thể gọi là quan biên cương, nhưng Nhạc Châu ở phía nam sông Giang Nam, hơn nữa còn xa hơn vị trí về phía Nam của Động Đình, cách Đảng Hạng hàng ngàn dặm, rõ ràng Cửu công chúa để Lý Lăng Duệ nhậm chức ở Nhạc Châu là muốn điều hắn đi rồi mới chỉnh đốn lại Đảng Hạng.
Đương nhiên Lý Lăng Hiên cũng hiểu được đạo lý này nhưng chuyện đã đến nước này thì gã còn có thể làm gì? Kim Phi và Cửu công chúa bằng lòng tha cho gã một mạng đã là tốt lắm rồi nên gã cũng không còn dám yêu cầu nhiều hơn nữa.
Vào ngày thứ ba sau khi nhận mệnh lệnh, Lý Lăng Hiên đã quy thuận Kim Phi rồi dẫn theo gia đình đến nhậm chức ở Nhạc Châu.
Kể từ đó, tất cả những kẻ quấy nhiễu Đại Khang mấy trăm năm là Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên đều đã quy thuận, lãnh thổ Đại Khang cũng đã đạt đến quy mô chưa từng có.
Cũng từ đó trở đi, việc mà Cửu công chúa phải làm hàng ngày chính là nhìn bản đồ.
Cô ấy là nữ hoàng đầu tiên từ xưa đến nay, tuy không nói ra nhưng từ trước đến nay, Cửu công chúa vẫn luôn phải chịu áp lực rất lớn, cô ấy vẫn luôn lo lắng bản thân sẽ làm không tốt và để lại tiếng xấu trong sử sách.
Giờ đây ổn rồi, lãnh thổ Đại Khang đã được mở rộng đến mức trước nay chưa từng có, nông nghiệp và công nghiệp cũng đạt đến tầm cao chưa từng có, dù cho là Xuyên Thục, đất Tần, đất Tấn hay Giang Nam, Trung Nguyên và Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên vừa mới bình định thì người dân đều cảm thấy đã có một khởi đầu thuận lợi, làm việc chăm chỉ, trên dưới đều vui sướng để tiến về phía tương lai tươi sáng.
Lãnh thổ trở nên rộng lớn hơn thì cũng có nhiều tài nguyên khoáng sản hơn, dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, hai năm qua đội tìm mỏ đã phát hiện được một số mỏ khoáng sản quy mô lớn, trong đó còn có hai mỏ sắt với quy mô lớn.
Khi xưa Kim Phi dự định dành 5 năm để xây dựng tuyến đường sắt đến Tây Xuyên, nhưng bây giờ chỉ hơn hai năm trôi qua mà nó đã được xây dựng đến Miên Dương, với việc đưa vào hoạt động liên tiếp hai mỏ sắt mới đã giảm bớt rất nhiều áp lực của sắt thép trong nước, ước tính tối đa hai năm nữa thì tuyến đường sắt do Kim Phi thiết kế khi xưa sẽ được hoàn thiện.
Đây là điều mà trước đây Cửu công chúa không bao giờ dám nghĩ đến.
Mặc dù Cửu công chúa hiểu rằng Kim Phi là người góp phần lớn nhất vào tình thế hiện tại của Đại Khang, nhưng với tư cách là một hoàng đế, dù các nhà sử học ở đời sau có khắc nghiệt đến đâu thì cũng không thể phủ nhận công lao của cô ấy.
Hôm đó Kim Phi đến ngự thư phòng sau khi ngủ trưa xong thì đã nhìn thấy Cửu công chúa lại đứng trước tấm bản đồ.
"Vẫn chưa nhìn đủ sao?" Kim Phi cười trêu ghẹo.
“Chưa nhìn đủ, đương nhiên vẫn chưa nhìn đủ,” Cửu công chúa thở dài: “Phu quân, chàng nói xem, lãnh thổ cuối cùng của Đại Khang sẽ lớn đến mức nào?”
Cửu công chúa nói xong thì quay đầu nhìn về phía quả địa cầu ở trên bàn.
“Đừng nhìn cái này nữa.” Kim Phi thấy thế thì mỉm cười rồi cất quả địa cầu sang một bên: “Thật ra chúng ta chỉ cần chinh phục thêm mấy nơi này nữa là được.”
Kim Phi nói xong thì cầm bút chì lên rồi chỉ vào một số địa điểm trên bản đồ.
"Tại sao?" Cửu công chúa hỏi.
Mặc dù công nghiệp và nông nghiệp của Đại Khang vẫn chưa phát triển toàn diện nhưng chì cần là người sáng suốt thì đều có thể nhìn thấy tiềm năng của công nghiệp và nông nghiệp, nhiều nhất là hai hoặc ba năm nữa, khi khoai tây và ngô hoàn toàn phổ biến ở Trung Nguyên và Giang Nam, đồng thời những mỏ khoáng sản lớn đó dần được khai phá thì chắc chắn thực lực của Đại Khang sẽ lên như diều gặp gió.