Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Kim Phi chế tạo ra dây thép vốn dĩ là muốn dùng để cố định xà khi xây nhà, tối qua lúc chỉnh sửa lại dây thép, lòng bàn tay y bị đâm vào, trong đầu mới lóe lên suy nghĩ dùng dây thép để đối phó với kỵ binh.

Còn có thể thành công hay không, y vẫn chưa chắc chắn.

Vì dây thép chắc chắn phải được tạo ra bằng sắt rèn có hàm lượng cacbon cực thấp, yêu cầu công nghệ tương đối cao nên trong lịch sử dây thép xuất hiện khá muộn.

Kim Phi cũng chưa từng thấy tiền lệ dùng dây thép đối phó với kỵ binh trong lịch sử.

Khánh Hoài có oán hận quá sâu với kỵ binh, dù không tin dây thép mềm yếu có thể đối phó với kỵ binh lắm nhưng hắn vẫn nghe theo đề nghị của Kim Phi quyết định thử một lần.

Dây thép đã có rồi, chỉ cần gắn thêm gai sắt lên trên là được.

Kim Phi gọi Mãn Thương lại rồi gọi thêm hai thị vệ của Khánh Hoài đến, mấy người họ bận rộn hơn một tiếng đồng hồ mới làm ra một đoạn lưới dây thép dài sáu bảy mét.

Sau khi tìm được một chỗ bằng phẳng ở sau núi, ném bừa lưới dây thép đến giữa con đường nhỏ, y ngáp một cái rồi gật đầu với Khánh Hoài: “Bắt đầu đi”.

Cả đêm qua không ngủ nên y cực kỳ buồn ngủ.

“Thế này là được rồi à?”

Khánh Hoài vốn dĩ không tin tưởng lắm, nhận ra Kim Phi có thái độ tiêu cực lại càng cảm thấy không đáng tin.

“Cứ thử xem rồi hẵng nói”.

Kim Phi lùi về sau mấy bước, tìm một hòn đá ngồi xuống.

“Hà Vĩ, ngươi thử đi”.

“Vâng!”

Một thị vệ cưỡi ngựa bước ra khỏi hàng ngũ, vẻ mặt có phần không vui.

Nhưng Khánh Hoài đã ra lệnh, dù thị vệ có không tình nguyện cũng chỉ có thể lên ngựa.

Không dám cáu kỉnh với Khánh Hoài, tức giận hỏi Kim Phi: “Tiên sinh, tôi nên làm sao?”

“Cưỡi ngựa đi lên dây thép là được”.

Kim Phi cũng không để tâm đến thái độ của thị vệ, khẽ cười chỉ vào dây thép.

Hai chân thị vệ kẹp vào bụng ngựa, ngựa chiến lập tức chạy đến.

Khi hai chân trước của ngựa chiến bước vào lưới dây thép vẫn chưa có gì nhưng khi móng ngựa giơ lên, dây thép mắc trên móng sắt lập tức quấn lấy chân ngựa.

Gai sắt trên dây thép cũng đâm vào.

Ngựa chiến bị đau nên vung chân muốn hất dây thép ra nhưng càng vùng vẫy, dây thép càng quấn chặt hơn khiến nó ngã xuống.

Cũng may thị vệ đã chuẩn bị sẵn nên khi ngựa chiến ngã xuống, hắn thuận thế lăn sang một bên mới không bị đè dưới chân ngựa.

Quay đầu lại nhìn thì thấy bốn móng chân của ngựa không ngừng giãy giụa muốn đạp lưới dây thép ra.

Nhưng càng đạp dây thép càng chặt, gai sắt cũng đâm vào càng sâu khiến nó đau đớn lăn dưới đất.

Lúc này bị dây thép quấn lại thành một cục.

Máu chảy xuống bụng ngựa theo chân của nó, thoáng chốc đã khiến con đường nhỏ dính máu.

Mấy thị vệ bên cạnh vội chạy đến giúp, tốn hết sức mới gỡ được lưới dây thép xuống.

Lúc này hai chân trước, bụng và sau lưng ngựa chiến đều là vết thương, mặc dù không chết nhưng tạm thời không thể cưỡi được.

Khánh Hoài vui mừng xoa tay: “Làm được thật này”.

“Hầu gia, tiên sinh làm vậy quá viển vông, nếu ra trận thật thì ai sẽ nhìn thấy trước mặt có lưới dây thép còn cưỡi ngựa đi vào? Ta tránh có được không?”

Thị vệ đau lòng ngựa chiến của mình cố ý làm ngược lại.

“Vậy ta sẽ rải thêm một chút để ngươi không đi qua được”, Kim Phi nói.

“Thế ta để ngựa chiến nhảy qua”, thị vệ vẫn không phục.

“Ta làm rộng hơn hai mươi bước để ngươi không nhảy qua được”, Kim Phi nói.

“E là do tiên sinh chưa từng thấy kỵ binh ra trận, vừa nhìn đều là người và ngựa, hai mươi bước rộng như thế cũng không ngăn được vài con ngựa”, thị vệ nói: “Ngươi không thể rải lưới dây thép lên cả chiến trường chứ?”

“Ưu điểm của kỵ binh là sức xông pha, khuyết điểm cũng là sức xông pha, một khi ngựa chiến chạy thì không phải chỉ cần hô một tiếng là có thể bảo ngựa dừng được”.

Kim Phi nói: “Ta không cần làm ngã hết ngựa chiến trên chiến trường, chỉ cần làm ngã một hàng đầu tiên, những người phía sau rất dễ đụng vào hàng trước, dù không ngã cũng sẽ chậm lại”.

Kỵ binh dừng lại còn có gì đáng sợ nữa?”

“Ta…”

Thị vệ vẫn còn muốn cãi lại nhưng không tìm được ngôn từ để cãi.

“Được rồi Hà Vĩ, trong phòng ta có thuốc trị vết thương, ngươi lấy dùng đi”.

Khánh Hoài ngăn thị vệ lại, hơi cúi người với Kim Phi: “Tiên sinh tạo ra chiến thuật này cũng xem như cứu được vô số tính mạng của đàn ông Đại Khang, xin hãy nhận một lạy của Khánh Hoài”.

“Hầu gia khách sáo rồi”.

Kim Phi xua tay nói: “Bây giờ Hầu gia tin tưởng ta có thể đối phó với kỵ binh rồi chứ?”

“Ta tin rồi”.

Khánh Hoài không do dự gật đầu.

Lực sát thương của cung nỏ hạng nặng đã được chứng minh, vấn đề lên cung và thêm mũi tên vào đã được Kim Phi giải quyết, bây giờ nan giải duy nhất là nguyên liệu chế tạo và công nghệ.

Qua mấy ngày tiếp xúc, Khánh Hoài khá hiểu về Kim Phi.

Y là một người thận trọng, chưa từng nói khoác.

Nếu Kim Phi đã nói y chắc chắn bảy tám mươi phần trăm về vấn đề nguyên liệu chế tạo nỏ hạng nặng thì chắc chắn có thể giải quyết.

“Tiên sinh yên tâm, lát nữa ta đi viết tấu chương, xin bệ hạ ban thưởng cho tiên sinh”.

Khánh Hoài nói: “Nếu bệ hạ không đồng ý, ta sẵn lòng nhường tước vị của mình cho tiên sinh”.

“Không được, ngài đừng nói đùa, chiến thuật này chỉ là tưởng tượng của chúng ta, chưa từng được chứng thực qua thực chiến, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì thì xong đời, e là chúng ta sẽ bị bệ hạ chém đầu”.

Kim Phi vội ngăn Khánh Hoài lại.

Tên này mới bị thua trận, Hoàng thượng vẫn có ý kiến với hắn, lúc này là dâng tấu chương lên muốn phong tước, Hoàng thượng có thể đồng ý mới lạ.

“Vậy tiên sinh định thế nào?”, Khánh Hoài hỏi.

“Ta nghĩ chúng ta vẫn nên chế tạo ra một đợt cung nỏ và lưới dây thép, đưa đến chiến trường giết một nhóm kỵ binh để chứng mình có thể đánh được kỵ binh rồi hẵng báo lên vẫn chưa muộn”.

Kim Phi nói: “Như thế Hầu gia có thể lập công, lời nói cũng có trọng lượng hơn”.

“Nhưng binh quyền của ta đã bị thu hồi rồi, tạm thời không thể ra chiến trường”.

Nói đến đây, Khánh Hoài hơi hụt hẫng.

“Vậy thì nghĩ cách lấy về”.

Kim Phi nói: “Ta nghe Lương ca nói rồi, lần này ngài thất bại không phải do lỗi của ngài, nghĩ cách hành động một chút chắc vẫn có hy vọng lấy lại binh quyền chứ?”

“Vấn đề không lớn nhưng…”

Khánh Hoài hơi do dự.

Hắn không phải là con trai trưởng của Khánh Quốc công mà là do một thị thiếp sinh, từ nhỏ đã không được đối đãi tốt.

Cũng chính vì hắn lập công trong quân đội vào mấy năm nay, cho Khánh Quốc công thể diện nên địa vị trong nhà của hắn và mẹ mới tốt hơn.

Nhưng hắn vẫn không thích phủ Khánh Quốc công xa hoa nhưng không có tình người kia, sau khi binh quyền bị lấy đi, hắn thà ở trong huyện Kim Xuyên, thậm chí ở lỳ ở làng Tây Hà cũng không muốn về Biện Kinh.

“Hầu gia, nếu ngài có cách thì mau chóng nghĩ cách đi, lúc chúng ta đi, Hà Minh Khâm tiếp nhận Thiết Lâm Quân, tên đó đến thanh lâu, sòng bài là một tay sỏi đời, hắn ta sẽ không đánh trận đâu”.

Chung Ngũ chỉ quỳ gối xuống cầu xin: “Ngài quay về tiền tuyến sớm một ngày, huynh đệ chúng ta có thể bớt người chết”.

Câu nói của Chung Ngũ xem như đã đánh trúng điểm yếu của Khánh Hoài.

Lúc hắn đi, có một vị tướng tiếp nhận Thiết Lâm Quân.

Nghe nói ngày thứ hai tiếp nhận đã liều lĩnh dẫn Thiết Lâm Quân xông pha ra tiền tuyến.

“Được, lát nữa ta đi viết thư cho cha, xin ông ấy hành động, tiên sinh cũng nhanh chóng tạo ra dây thép và cung nỏ đi”.

Advertisement
';
Advertisement