Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Sáng sớm hôm sau, trước cửa quán trọ nhà họ Triệu có thêm một gian hàng.

“Bán xà phòng đây, xà phòng nhà Kim tiên sinh độc quyền chế tạo ra đây! Có hương hoa quế, còn có hương hoa mai...”

Thiết Chùy và mấy cựu binh đứng ở quầy hàng hét.

Người dân Đại Khang không có thói quen ngủ nướng, đồ ăn ngoài thành được đưa tới cũng tươi ngon nhất, không ít nha hoàn gia đình có tiền đều mang giỏ đi mua.

Xà phòng không chỉ nổi tiếng trong Phong Nguyệt phường, dưới sự tác động của phu nhân quận trưởng, danh tiếng của nó càng nổi như cồn trong giới nhà giàu.

Không ít phu nhân sau khi biết tin biết tin xà phòng bắt đầu được bán ra ngoài liền cử nha hoàn đi mua.

Hơn nữa không chỉ một hộp hai hộp, những nha hoàn đi tới cơ bản đều mua mỗi loại một hộp.

Có nha hoàn mua nhiều nhất tận 60 hộp, xếp đầy một thùng, sau đó kéo về bằng xe ngựa.

Bên cạnh còn có bốn gia nô bảo vệ, giống như đang vận chuyển ngân lượng vậy.

Lô đầu tiên Đường Tiểu Bắc chuẩn bị ba trăm hộp xà phòng, giáo phường ti mua tám mươi hộp, Xuân Phong Lâu mua bốn mươi hộp, số còn lại không nhiều.

Chưa đầy nửa tiếng, hộp bày xà phòng trên bàn đều đã trống không.

Cho dù như vậy vẫn có rất nhiều nha hoàn tới hỏi, sau đó sợ hãi, buồn bã rời đi.

Trong đầu đang nghĩ quay về làm sao ăn nói với chủ nhân.

“Người có tiền nhiều thật đấy!”

Đại Lưu sắp xếp mấy hộp rỗng, cảm thán nói.

Anh ta không hiểu nổi vì sao lại có nười tốn năm lượng bạc chỉ để mua một thứ để tắm rửa.

“Tiên sinh nói trên đời này, 90% của cải tập trung trong tay chưa tới 10% dân số, rất có thể bữa cơm mà thổ hào chiêu đãi bạn bè đủ cho dân làng một thôn ăn trong một năm”.

Đường Tiểu Bắc nói: “Hôm nay chúng ta mới bán được hơn một nghìn lượng bạc, đừng nói là quận Quảng Nguyên, cho dù là phủ Kim Xuyên, một thổ hào bất kỳ nào cũng có thể lấy ra được, đối với bọn họ mà nói, tốn mấy chục lượng mua những thứ mới mẻ thì có đáng là gì?”

“Đúng vậy, nên kiếm tiền từ bọn họ”, Đại Lưu cười ha ha nói: “Vậy chúng ta có được coi là cướp của người giàu chia cho người nghèo không?”

“Đương nhiên là vậy rồi, bao nhiêu đứa trẻ trong làng không có điều kiện sống tiếp chẳng phải đều do tiên sinh nuôi dưỡng sao?”

Đường Tiểu Bắc khẽ gật đầu.

“Trước đây cảm thấy bán một cục xà phòng năm lượng có chút chột dạ, nghe Tiểu Bắc cô nương nói như vậy, ta đột nhiên cảm thấy mình bán rẻ phết”.

Đại Lưu nói: “Chúng ta lấy tiền từ người giàu, sau đó dùng số tiền đó để cứu giúp những người dân khó khăn”.

“Trần đời nhiều người khó khăn như vậy, sao tiên sinh có thể nuôi hết được?”

Đường Tiểu Bắc cảm thán nói: “Tiên sinh từng nói rồi, cho người con cá không bằng chỉ người cách câu, có nghĩa là thay vì cho người ta mấy con cá để ăn thì chi bằng dạy họ cách đánh cá, vì vậy ngài ấy mới mở xưởng dệt”.

“Tiên sinh đúng là có tấm lòng bồ tát”, Đại Lưu gật đầu nói: “Cuộc đời này gặp được tiên sinh là chuyện may mắn nhất cuộc đời ta, nếu không phải tiên sinh, cả nhà ta có lẽ không sống nổi qua năm nay, ít nhiều cũng chết một hai người”.

Advertisement
';
Advertisement