Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đường núi quanh co, lại là ban đêm, giục ngựa đi nhanh chính là tự tìm chết.

Dù có lo lắng, gấp gáp nhưng Kim Phi cũng chỉ đành nhẫn nại, khống chế ngựa chiến đi từ từ.

Hôm nay vừa đúng giữa tháng, trăng rất tròn, chiếu sáng cả đường núi, không cần dùng đến đuốc vẫn có thể nhìn thấy Hầu Tử dò đường phía trước.

Nếu là ngày thường, cưỡi ngựa cùng người đẹp thế này chắc chắn có cảm giác thích thú, nhưng tiếc là lúc này dù là Kim Phi hay Đường Đông Đông đều đang lo lắng cho Đường Tiểu Bắc, không có tâm trạng suy nghĩ lung tung.

Nhưng yên ngựa được thiết kế cho một người ngồi, hai người thì phải ngồi sát vào nhau mới có thể ngồi được, quần áo mùa hè lại mỏng, “cái đó” của Kim Phi rất khó chịu.

Y cũng rất muốn kiềm chế nhưng là đang ở tuổi sinh khí dồi dào, y cũng không kiềm chế được.

Dĩ nhiên Đường Đông Đông cũng cảm nhận được sự khác thường của Kim Phi, ban đầu còn không biết là bị làm sao nhưng nhớ đến vài kiến thức phòng thê mà Quan Hạ Nhi từng nói, cô ấy đã hiểu ngay.

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Cũng may cô ấy ngồi phía trước Kim Phi, lại đang là ban đêm, không ai thấy cả.

Cô ấy vô thức dịch người về phía trước.

Thế nhưng yên ngựa chỉ lớn được như thế, cô ấy có thể dịch đi đâu được nữa?

Ngược lại vì cứ dịch tới dịch lui mà càng khiến Kim Phi khó chịu.

Khó khăn lắm mới kiềm chế được đến lúc cả đoàn xe tạm thời dừng chân nghỉ ngơi, đợi đến lúc tiếp tục lên đường, Kim Phi để cho Đường Đông Đông ngồi đằng sau.

Ngồi phía trước thì Đường Đông Đông còn có thể nắm lấy vòng sắt trên yên ngựa, ngồi đằng sau thì không được.

Do dự một chốc, chỉ đành vươn tay ôm lấy eo Kim Phi.

Kim Phi cười khổ, mặc dù tiếp xúc đằng sau càng rõ ràng hơn, phản ứng cũng mạnh hơn trước, ít nhất sẽ không bị Đường Đông Đông cảm nhận được bất thường.

“Xem ra phải nhanh chóng sửa chữa cáp treo thôi”.

Phải sửa chữa ở Hắc Phong Lãnh, Kim Phi thầm nói.

Nếu có cáp treo thì có thể tiết kiệm được hơn nửa lộ trình, cưỡi ngựa từ quận thành thì có thể về đến làng Tây Hà chỉ mất hơn nửa buổi sáng.

Không giống như bây giờ, chạy cả một đêm mãi đến khi trời sáng, mấy người Kim Phi mới đến được quận thành.

Lúc này cổng thành còn đang đóng, nhưng Đại Lưu và Tiêu đô úy đã đợi ở trên lầu cổng thành. Nhìn thấy Kim Phi, Tiêu đô úy lập tức bảo binh lính mở cổng thành ra.

Vừa nhìn thấy Kim Phi, Đại Lưu cúi đầu nhận lỗi: “Tiên sinh, thật xin lỗi, là ta vô dụng, không bảo vệ được cho Tiểu Bắc cô nương, để nàng ấy…”

A Lan đứng một bên cũng cúi thấp đầu xuống.

“Bây giờ nói mấy lời này còn có tác dụng gì sao?”

Kim Phi ngắt lời Đại Lưu, lạnh lùng hỏi: “Sao rồi, có tin tức gì của Tiểu Bắc không?”

“Vẫn chưa có”, Đại Lưu lắc đầu.

“Mộ Lam”, Kim Phi quay đầu lại nhìn Khánh Mộ Lam.

Khánh Mộ Lam gật đầu rồi đưa mắt ra hiệu cho A Mai.


A Mai hiểu ý, cưỡi ngựa chạy đi.

Advertisement
';
Advertisement