Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)

Tóm lại, muốn tươi đẹp bao nhiêu hắn liền khoe khoang ra bấy nhiêu, có thế cường điệu bao nhiêu hắn liền cường điệu bấy nhiêu!

Mọi người nghe hắn nói mà chìm đắm như đang say, tâm trí cũng phiêu du theo lời hân kể!

“Thật đẹp quá!” Nữ đế cảm thán: “Nếu có cơ hội, trẫm cũng muốn thử một rân!”

Những người khác nghe vậy cũng không cưỡng lại nổi mà gật đầu.

“Bệ hạ, mặc dù bay lên bầu trời là chuyện tốt nhưng cũng rất nguy hiểm!” Lâm Bắc Phàm bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Thao tác không đúng hoặc hơi bất cấn một chút là sẽ bị rơi từ trên cao xuống đất, tan xương nát thịt, không được chết trong yên bình!”

Mọi người không khỏi rùng mình, choàng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp.

Bay lên bầu trời thì vui thật đấy, nhưng lỡ xây ra chuyện bất trắc gì thì chết không có chỗ chôn thây mất.

“Ái khanh nói có lý lắm! Trầm sẽ không mạo hiểm, ta cũng mong rằng sau này ái khanh sẽ không mạo hiểm nữa! Dù sao thì sự

tồn tại của ngươi cũng rất quan trọng đối với trầm và với Đại Võ!” Lời nữ đế nói ẩn chứa hàm ý sâu xa.

Văn võ cả triều và đám học trò của Quốc Tử Giám đều cảm nhận được sự coi trọng và ưu ái của nữ đế dành cho Lâm Bắc Phàm.

Trong lòng bọn họ ngưỡng mộ muốn chết!

Ngay cả Lâm Bắc Phàm cũng hơi ngẩn người.

Nữ đế đã coi trọng hắn như thế rồi, vậy có phải cho dù sau này mọi chuyện lỡ bại lộ, hắn cũng không cần chạy trốn nữa hay không?

“Ái khanh, trầm vần còn thắc mắc một điều!”

“Xin bệ hạ cứ hỏi!” Lâm Bắc Phàm chắp tay.

Nữ đế hỏi với vẻ say mê: “Khí cầu lớn này… có thể đưa ngươi bay lên tới cửu Trùng Thiên, nhìn thấy thần tiên trên bầu trời hay không?”

Văn võ câ triều và các học trò ở xung quanh đều không bình tĩnh nổi nữa!

Bay lên tới cửu Trùng Thiên nhìn thấy

thần tiên trên trời sao?

Đây là chuyện biêt bao nhiêu người ao ước mà không cầu được cơ chứ!

Khí cầu lớn có thế làm được thật sao?

Mọi người vội vàng dỏng tai lên chăm chú lắng nghe.

Lâm Bắc Phàm lặng lẽ cười thầm.

Đến cả người tao nhã như nữ đế mà cũng chẳng phải ngoại lệ, cũng ôm mộng làm thần tiên, mong được trường sinh bất tử!

Thật ra nghĩ lại thì cũng hiểu được thôi, những người làm hoàng đế đứng đầu thiên hạ như nàng đã nắm trong tay quyền lực tối cao, hưỏng thụ vinh hoa phú quý vô tận, ngoài cầu mong được sống thật lâu và trờ thành thần tiên ra thì bọn họ còn cầu mong điều gì được đây?

Chỉ khi trờ thành thần tiên, có tuổi thọ dài lâu thì mới có thể tiếp tục hưởng phúc!

Vì vậy hắn mới chế tạo ra khí cầu lớn, hắn không tin những vị hoàng đế khác, những kẻ nắm quyền khác sẽ cưỡng lại được sự mê hoặc này!

Nếu đã không cưỡng lại nổi thì chỉ có thể để mặc cho hẳn bóc lột!

“Bẩm bệ hạ, mặc dù vi thần chưa làm được đến mức ấy, nhưng nếu khí cầu lớn bay lên cao hơn nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày thành công thôi!” Lâm Bắc Phàm đáp một cách cung kính.

Trong lòng hắn lại cười thầm, muốn dùng khí cầu lớn để bay lên tới cửu Trùng Thiên ấy à?

Cùng lắm thì cũng chí đi qua tầng khí quyến mà thôi!

Nếu đi qua tầng khí quyển mà ngươi vẫn còn sống thì coi như ta thua!

Nhưng những người ở đây không hề biết chuyện đó!

Suy nghĩ của bọn họ rất mù quáng, rất đơn giản, thần tiên sống trên bầu trời, chỉ cần khí cầu lớn bay lên cao hơn nữa thì sẽ có cơ hội bay lên tới cửu Trùng Thiên nhìn thấy thần tiên và nhận được tiên duyên!

Trạng nguyên lang nói có lý lắm!

Vậy là tất cả mọi người lại xôn xao, kích động đêh nỗi ‘âm ĩ cả lên.

“Bay lên bầu trời gặp được thần tiên trên trời!”

“Nhận được tiên duyên!”

“Có thể làm được chuyện này thật đấy!”

“Khí cầu lớn, thần khí bay lên bầu trời!”

“Hay lấm, hay lắm, hay lắm!” Nữ đế vô cùng mừng rỡ, mà mồi khi mừng rỡ nàng lại muốn ban thường.

“Lâm ái khanh, bước lên nghe phong thường!”

Lâm Bắc Phàm choáng váng: “Lại định thưởng nữa sao?”

“Đừng có nói lung tung! Trẫm không nhịn nổi nữa rồi, mau đứng ra ngoan ngoãn mà nhận phong thưởng đi! Lâm ái khanh đem đến tiên duyên khiến trầm rất vui, ban thưởng vạn lượng bạc trắng, mười bình Ngọc Dịch Tửu cực phẩm cung đinh…”

Vì vậy, của cải của Lâm Bắc Phàm lại tăng thêm một phần.

Điều này khiến hắn rất buồn bực, bệ hạ đừng thưởng nữa được không vậy, nhà hắn thật sự không chứa nổi nữa rồi mà!

Hon nữa nhiều đồ thế này, lúc dọn dẹp rất phiền phức!

Dùng mãi không hết thì quá lãng phí, Đại

5?7

693^

Lực và Tiếu Thúy đều đang trách móc ta kia kìa!

“Ôi! Ta thật khổ quá mà!” Lâm Bắc Phàm thở dài.

Các quan thì ghen tị muốn phát điên lên: Đồ hèn hạ!

Sau đó Lâm Bắc Phàm nhanh chóng đem theo một đống đồ được ban thưởng mà về nhà.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement