“Một tháng được một lượng bạc!” Mọi người kỉnh ngạc.
Phải biết rằng nông dân thuộc tầng đáy xã hội như bọn họ có làm lụng vất vả cả năm trời thì nhiều nhất cũng chỉ kiếm được bốn đến năm lượng, mà thế là đã tốt lắm rồi đấy.
Nếu giờ một tháng bọn họ được một lượng, vậy một năm bọn họ sẽ được mười hai lượng!
Gấp gần hai lần luôn!
“Lâm đại nhân, những lời đại nhân nói là thật sao?” vẫn là lão nông kia lên tiếng hỏi, hắn ta vừa kích động vừa mong chờ.
Lâm Bắc Phàm đứng chắp tay: “Đương nhiên rồi! Bản quan lừa các ngươi để làm gì? Chỉ dăm ba lượng bạc này, còn sợ bản quan không trả nổi chắc?”
Mọi người nhớ ra Lâm Bắc Phàm giàu có lắm của nên cũng yên tâm.
Hắn là người có thân phận có địa vị, lại có nhiều tiền, thật sự thì hắn chẳng cần phải lừa gạt bọn họ làm gì.
“Được, đại nhân, chúng ta sẽ làm theo lời đại nhân!”
“Đại nhân, tiểu nhân cũng sẽ làm theo lời đại nhân!”
“Chỉ cần không chết đói thì bảo chúng ta làm gì cũng được!”
“Một sự lựa chọn vô cùng sáng suốt, bản quan thích người nghe lời!” Lâm Bắc Phàm búng tay, đoạn nói với Đại Lực ở bên cạnh: “Cho bọn họ mỗi người một lượng bạc để cải thiện cuộc sống! Nếu sau này bọn họ làm việc tốt thì tiếp tục thưởng!”
Các tá điền mừng rơn: “Đa tạ Lâm đại nhân!”
Bọn họ rất cảm kích trước ân huệ và uy nghiêm của Lâm Bắc Phàm, đồng thời cũng hăng hái dấn thân vào công tác xây dựng thử nghiệm, giúp Lâm Bắc Phàm lai tạo giống lúa nước.
Trên ruộng là cảnh tượng vô cùng bận rộn.
“Ngày này năm sau là lúc thu hoạch rồi!”
“Có lúa nước thì thực lực của Đại Võ sẽ có sự thay đổi rất lớn cho mà xem!”
Lâm Bắc Phàm cảm giác hắn đã cống hiến rất nhiều cho nữ đế, cho hoàng triều Đại Võ, chắc chắn hắn sẽ không thiệt thòi.
Thế nên tại buổi tảo triều ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm dâng thư lên.
“Khởi bẩm bệ hạ, việc lai tạo giống lúa nước của vi thần đã bước vào giai đoạn khó khăn nhất, song trước mắt vi thần lại thiếu tiền của! Mong bệ hạ hỗ trợ kinh phí nghiên cứu một nghìn vạn lượng, vi thần vô cùng biết ơn!”
Hắn vừa dứt lời thì cả triều lại được thể xôn xao.
Khóe miệng nữ đế hơi co giật, Lâm Bắc Phàm há mồm ra là đòi một nghìn vạn lượng, lòng tham lớn quá rồi đấy!
Có phải dạo này hắn tham ô hơi nhiều nên “chướng bụng” và bị điên rồi không?
“Thần phản đối!”
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm đứng ra lớn giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, kỉnh phí này của Lâm ti nghiệp quá lớn, nếu cung cấp sẽ ảnh hưởng đến cân bằng thu chi của quốc khố, ảnh hưởng này là rất lớn, thậm chí còn khiến nền tảng quốc gia bất ổn, vi thần quyết không đồng ý!”
Lâm Bắc Phàm lại vô cùng bình tĩnh: “Tiền đại nhân, kinh phí này đúng là lớn thật! Song nếu nghiên cứu thành công giống lúa nước giúp
táng sản lượng thì có thể giải quyết được vấn đê cơm ăn của cả ngàn vạn dân chúng! Có thể khiến dân chúng an cư lạc nghiệp, khiến chính quyền Đại Võ càng thêm ổn định. Việc này mang lại lợi ích dài lâu! Để mà so sánh thì kỉnh phí một nghìn vạn lượng không hề nhiều!”
Mặt mũi Tiền Viên Thâm nhăn như mướp đắng.
Một nghìn vạn không nhiều, ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói ra à?
Có phải đợt tra xét từ đầu đến cuối Công bộ lần trước đã khiến lòng tham của ngươi lớn thêm rồi không?
“Nếu bỏ ra một nghìn vạn lượng mà có thể nghiên cứu ra giống lúa nước giúp gia tăng sản lượng, giải quyết vấn đê cơm ăn cho cả ngàn vạn bách tính thì đúng là rất đáng! Nhưng nhỡ thất bại thì sao? Ngộ nhỡ thất bại thì một nghìn vạn lượng này coi như đổ bể! Lâm đại nhân có gánh nổi trách nhiệm này không đây?” Tiền Viễn Thâm nói.
Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh: “Tiền đại nhân, ngươi nghiêm trọng hóa vấn đề rồi đấy! Trước kia ngươi cũng bảo ta không nghiên cứu ra được khí cầu lớn nhưng ngươi xem chẳng phải ta đã thành công rồi hay sao? Thế nên đợt
nghiên cứu lai tạo giống lúa nước này hoàn toàn có hy vọng!”
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!