Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)

 

Nữ đế đọc tiếp, nàng xem đến cách chữa bệnh bướu cổ.

“Ở những nơi điều kiện khắc nghiệt, bệnh bướu cổ vô cùng phổ biến, bị người ta đồn là căn bệnh vô phương cứu chữa! Giờ mới biết bệnh này là do cơ thể thiếu chất, thiếu dinh dưỡng nên mới mắc phải

“Có thể áp dụng cách chữa trị này để dân chúng không cần phải chịu khổ nữa!”

Nữ đế càng đọc càng vui mừng và ngạc nhiên, nàng nhận ra cuốn sách này đúng là một kho báu quốc gia vô cùng to lớn!

“Cuốn sách này toàn diện thật đấy, có rất nhiều cách chữa trị các căn bệnh và vết thương ngoài có thể áp dụng trong quân đội! Nếu quân đội có cuốn sách này thì chắc chắn có thể giảm thiểu thương vong, gia tăng binh lực!”

“Lâm ái khanh, ngươi lại lập đại công rồi!”

Nữ đế cười đầy vui vẻ: “Truyền lệnh xuống, lấy cuốn sách này làm sách y dùng trong quân đội! Ngoài ra thử nghiệm quy mô nhỏ với những cách chữa trị các bệnh như thoái hóa điểm vàng, bệnh thối chân, nếu được thì sẽ nhân rộng ra toàn quân!”

“Vâng thưa bệ hạ” 

Được nữ đế giúp đỡ, cuốn sách y lại càng nổi tiếng hơn! Ba người nhà họ Lý đều vô cùng kinh ngạc!

Ban đầu bọn họ cũng chỉ muốn xuất bản sách để y thuật nhà mình được lưu truyền cho thế hệ sau và cứu giúp được càng nhiều dân chúng hơn thôi. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến cuốn sách này lại bán được nhiều như thế, và cũng chưa bao giờ có ý định kiếm tiền làm giàu bằng cuốn sách này.

Thế nhưng hiện giờ, cuốn sách lại rất nổi tiếng, bán được rất nhiều, số lượng in một vạn cuốn kia đã bán hết sạch chỉ trong một thời gian ngắn, thậm chí cả triều đình cũng đặt mua sách của bọn họ!

Nhờ cuốn sách này mà bọn họ kiếm được một đống tiền!

Quả thực vô cùng bất ngờ!

“Tất cả những điều này đều nhờ tế tửu đại nhân! Nếu không có tế tửu đại nhân thì cuốn sách nào có cơ hội được xuất bản, càng không thể nổi tiếng khắp thành và được triều đình trọng dụng.”

Lý Ngọc Trân rơm rớm nước mắt, trong lòng hắn ta đang vô cùng kích động.

“Đúng đó! Không có tế tửu đại nhân thì sẽ không có cuốn sách này!”

Lý Ngọc Lang cũng kích động và vui mừng lắm. 

biết tin tốt này thôi!” Thế là nhà họ Lý lại tìm tới Lâm phủ.

Lần trước chỉ có ba người đến, còn lần này thì là cả nhà, bọn họ mang theo quà cáp hậu hĩnh, trông vô cùng long trọng.

“Đa tạ tế tửu đại nhân! Nếu không nhờ sự giúp đỡ của đại nhân thì cuốn sách này không thể xuất bản, càng không thể nổi tiếng, tâm huyết của cả nhà coi như đổ sông đổ bể!”

Lão già cúi người hành lễ.

Lâm Bắc Phàm vội đỡ hắn ta dậy: “Ngươi là người bề trên, không cần phải hành đại lễ như vậy, với bổn quan mà nói đây chỉ là một chuyện nhỏ thôi, đâu đáng để nhắc tới?”

“Với đại nhân chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng với chúng ta thì là ân đức vô cùng to lớn mà cả đời này khó có thể báo đáp!”

Lão già kích động nói.

“Các ngươi khách sáo quá rồi, ngồi xuống đi đãi”

Lâm Bắc Phàm mời cả nhà bọn họ vào trong, thời gian một ấm trà trôi qua.

Lão già cho người mang một hộp bạc lên, có khoảng hơn hai nghìn lượng, đoạn bảo: “Tế tửu đại nhân, đây là một phần phí thu được từ cuốn sách! Chúng ta giữ lại một nửa, còn một nửa là của đại nhân, mong đại nhân nhận choI”

Lâm Bắc Phàm xua tay, hắn không để tâm cái này cho lắm: “Không cần đâu, các ngươi đem về đi, chút tiền này không là gì với ta cả! Các ngươi tiếp tục theo nghề y đã là sự báo đáp lớn nhất đối với ta rồi!”

“Vậy xin đa tạ tế tửu đại nhân!” Lão già chắp tay, gật đầu.

Hắn ta cũng biết chút tiền này chẳng là gì với Lâm Bắc Phàm, song không cần biết hắn có cần hay không, bản thân hắn ta vẫn phải hành xử thích đáng.

“Cuốn sách “Nghề y nhà họ Lý” này thực sự rất hay! Song có sách thôi thì không được, bắt buộc phải có cả đại phu giỏi mới được!”

Lâm Bắc Phàm cười, nói: “Các ngươi có định bồi dưỡng thêm nhiều đại phu giỏi để cứu giúp cho đời không?”

“Trước kia chúng ta có từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng vẫn chưa có điều kiện!”

Lão già cười khổ: “Thực ra thì chúng ta có mở một y quán ở quê, đã làm được cả trăm năm nay rồi! Thế nhưng hiện giờ tình hình rối ren, vì an nguy của cả nhà, chúng ta không thể không từ bỏ gia nghiệp mà tới kinh thành này!” 

“Nhưng sau khi tới kinh thành, tiền và lương thực cũng chẳng còn bao nhiêu! May mà cuốn sách này bán được nên mới có chút vốn mà sinh sống, ông trời cũng không bạc bẽo với lão phu mà.”

Gương mặt lão già đầy vẻ hớn hở: “Tiếp theo lão phu định mở một y quán ở kinh thành, vừa chữa bệnh cứu người vừa truyền lại những y thuật mà mình có được!”

“Được! Bổn quan sẽ ủng hộ hết mình!”

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.

“Đa tạ tế tửu đại nhân!”

Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi.

“Tế tửu đại nhân, đại nhân làm sao vậy? Đại nhân thấy chỗ nào không khỏe chăng?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Dạo này công việc dồn dập nên chắc là hơi mệt thôi, tối nay nghỉ ngơi là không sao!”

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement