Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)


Đám nha nội bị ánh mắt của Lâm Bắc Phàm nhìn chòng chọc đến nổi da gà, bọn họ chắp tay đồng thanh hô: “Bái kiến ti nghiệp đại nhân!”“Ừm!” Lâm Bắc Phàm gật đầu, sau đó trong tay xuất hiện thêm một pháp trượng đi về phía đám nha nội đó, nói: “Dựa theo quy tắc của Quốc Tử Giám, thường xuyên tới muộn về sớm phạt một trăm trượng! Các ngươi ai lên trước đây?”“Lâm ti nghiệp, chờ đã!” Một nha nội kêu lên.

“Ngươi có chuyện gì sao?” Lâm Bắc Phàm hỏi.

Đối phương móc vài tờ ngân phiếu từ trong túi ra nhét vào trong tay Lâm Bắc Phàm, nịnh nọt bảo: “Lâm ti nghiệp, tổng cộng là mười vạn lượng đấy! Ngươi xem hình phạt này! có thể miễn được không?”Lâm Bắc Phàm nhét ngân phiếu vào túi một cách vô cùng tự nhiên, sau đó vỗ vai đối phương, cười nói: “Ngươi chuẩn bị rất chu đáo! Không tồi, có tương lai!Lần này bỏ qua cho ngươi nhưng lần sau sẽ không có ngoại lệ!”Đối phương mừng rỡ: “Cảm ơn Lâm ti nghiệp!”Những nha nội khác thấy thế cũng nhao nhao móc ngân phiếu ra.

“Lâm ti nghiệp, đây là mười vạn lượng của ta, có thể miễn hình phạt được không?”“Lâm ti nghiệp, ta cũng có mười vạn!”“Lâm ti nghiệp! ”! Cứ như vậy, Lâm Bắc Phàm còn chưa ra tay đã thu được một trăm hai mươi vạn lượng, nhiều hơn hẳn hôm qua.

Hắn vô cùng hài lòng: “Tốt lắm! Không hổ là sĩ tử của Quốc Tử Giám rất biết giác ngộ! Lần này không nhắc đến chuyện cũ nữa, nhưng lần sau tái phạt sẽ phải phạt nặng!”“Đa tạ Tâm ti nghiệp!” Mọi người mừng rỡ như điên.


“Vậy Lâm ti nghiệp… bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?” Một nha nội nơm nớp lo sợ hỏi.

“Đi? Đi đâu?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

“Đi! đi lên lớp đó!” Đối phương sợ đến nhũn cả chân.

“Bạn học này, rốt cuộc đã bao lâu ngươi không tới lớp rồi? Quên mất hôm nay là ngày gì sao?” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói với vẻ mặt đứng đắn: “Bản quan nói cho các ngươi biết hôm nay là ngày thi tháng, cho nên cút đi thi hết cho ta!”“Rõ! thưa ti nghiệp đại nhân!” Đám nha nội kinh hồn bạt vía.

“Đúng rồi, quên nói cho các vị biết, để đốc thúc các sĩ tử chăm chỉ học hành, bản quan đã tăng thêm một quy tắc: Mỗi lần thi tháng, người thi không đạt tiêu chuẩn phạt hai mươi trượng! Người liên tiếp hai lần không đạt tiêu chuẩn đánh bốn mươi trượng! Người liên tiếp ba lần không đạt tiêu chuẩn đánh tám mươi trượng! Từ đó suy ra, thẳng đến khi nào đạt tiêu chuẩn mới thôi! Mong rằng các vị đây chú ý thêm!”Đám nha nội kêu r3n: “Kiểm tra không đạt tiêu chuẩn cũng phải đánh á!”“Đương nhiên rồi!” Lâm Bắc Phàm nói một cách hiên ngang lẫm liệt: “Thân là sĩ tử của Quốc Tử Giám được hưởng thụ tài nguyên giáo dục tốt nhất của quốc gia, hiển nhiên thành tích học hành phải đạt tới trình độ thật cao, tiến thêm một bước! Nếu như ngay cả đạt tiêu chuẩn còn không làm nổi vậy cần các ngươi làm gì?”Đám nha nội lắp bắp không nói được gì.

Cảm giác quy tắc này hình như nhắm vào bọn họ!“Bây giờ đi thi đi!” Lâm Bắc Phàm vung tay: “Thành thật một chút cho ta, bản quan sẽ đích thân giám sát, nếu phát hiện các ngươi có hành vi gian dối sẽ phạt thẳng một trăm trượng!”“Rõ, thưa Lâm ti nghiệp!” Đám nha nội rời đi với vẻ chán nản ủ rũ.

Một ngày này là ngày thi của Quốc Tử Giám.

Để đốc thúc sĩ tử và để tuyển chọn nhân tài, mỗi tháng Quốc Tử Giám đều tổ chức thi một lần gọi tắt là thi tháng.


Người thi tốt sẽ có điểm thưởng, có thể tiến vào lớp học cao hơn và có thể nhận được tài nguyên giáo dục càng xuất sắc hơn, thậm chí còn có lợi hơn cho sự phát triển đối với con đường tương lai.

Cho nên các sĩ tử và giáo viên ở đây đều vô cùng coi trọng.

Thân là người phụ trách vấn đề học hành của các sĩ tử hiển nhiên Lâm Bắc Phàm cũng trở thành quan chủ khảo, hắn tuần tra toàn bộ lớp học trường thi, giữ vững kỷ luật trong kỳ thi.

Dưới uy thế của hắn không có người nào dám gian lận.

Thi tháng kết thúc, tiếp theo chính là chấm bài cho điểm, thiếp lập ba cấp Giáp Ất Bính, Giáp chính là ưu tú, Ất chính là đạt tiêu chuẩn, còn Bính là không đạt tiêu chuẩn.

“Cao Thiên Vũ, không đạt tiêu chuẩn!”“Vương Nhược Phong, không đạt tiêu chuẩn!”“Đinh Thiệu Nhậm, không đạt tiêu chuẩn!”! Một đám nha nội không học vấn không nghề nghiệp đều không đạt tiêu chuẩn hết!Lâm Bắc Phàm giận dữ nói: “Bản quan thật không hiểu nổi một bài thi đơn giản như vậy sao lại không đạt tiêu chuẩn nổi? Hơn nữa chữ sai quá nhiều, không thể nhìn nổi! Thậm chí ngay cả tên mình còn viết sai, thật không biết mấy năm nay các ngươi đọc sách gì nữa?”Đám nha nội bị chửi đến rúm ró cả người.


“Ti nghiệp, ta sai rồi, cho ta một cỡ hội nữa đi mà!”“Ta nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, lần sau nhất định sẽ đạt tiêu chuẩn!”“Ngươi đừng tức giận! Giận hại người, không đáng đâu!”“Đừng ra tay được không? Ngươi chửi ta bao nhiêu ta cũng nhận hết!”!.

“Không có quy tắc không làm gì được, sai rồi phải nhận lỗi!” Lâm Bắc Phàm lại lấy pháp trượng ra nhìn đám nha nội đang run như cầy sấy, nói với vẻ mặt không có cảm xúc: “Các ngươi nói xem nên làm thế nào đây?”Đám nha nội nghe cái đã hiểu ý ngay, mỗi người lại đau đớn móc ngân phiếu của mình ra.

Một trượng một nghìn lương, hai mươi trượng là hai vạn lượng!Tích tiểu thành đại, hai mươi tư nha nội này cộng lại đã cống cho Lâm Bắc Phàm bốn mươi tám tờ ngân phiếu!Lâm Bắc Phàm nhét ngân phiếu dày cộp vào trong túi, gật đầu với vẻ vô cùng hài lòng: “Không tồi, rất biết giác ngộ! Nếu các ngươi dùng sự giác ngộ này vào việc học thì đã sớm có thành tựu rồi! Sau khi trở về chăm chỉ học hành, tranh thủ tháng sau thi đạt tiêu chuẩn, bằng không sẽ không còn là chuyện hai vạn lượng nữa đâu!”“Rõ, thưa Lâm ti nghiệp!” Đám nha nội ỉu xìu đáp.

.


Advertisement
';
Advertisement