Bọn họ đến đây với tâm thế đắc ý, tưởng rằng có thể thắng ngay trận đầu, không ngờ mới trận đầu tiên mà đã thua, thua đến nỗi tan tác tơi bời.
Giống như một cái tát thật mạnh, giáng xuống mặt bọn họ đau rát!
Nhưng, đây mới chỉ là bắt đâu mà thôi.
Sau đó vẫn còn rất nhiều trận so tài khác, trận sau thẳng là ổn rồi!
Bọn họ có nhiều thiên tài như thế, không tin không thể thẳng nổi!
Nghĩ đến đây, trong lòng tam hoàng tử lại một lần nữa tự tin hẳn.
"Được thôi! Nếu Đại Viêm đã chịu thua, vậy thì không cần phải đấu cầm nữa!"
Nữ đế vô cùng vui vẻ mà nói: "Trẫm trịnh trọng tuyên bố: Ván thi đánh đàn trong phần thi văn, Đại Võ thắng!"
Văn võ bá quan phấn chấn hẳn! Tin tốt nhanh chóng truyền ra khỏi sân thi đấu. "Tin mừng đây! Ván thi đánh đàn đầu tiên trong phần thi văn, tế tửu Lâm Bắc Phàm ra trận đại diện cho Đại Võ, dùng khúc nhạc tự sáng tác [Thương Hải Nhất Thanh Tiếu], chiến thắng đại diện của Đại Viêm, thắng ván đầu tiên trong phần thi văn!"
Người dân cũng phấn chấn hẳn lên.
"Ván thi văn đầu tiên thắng rồi!"
"Thì ra khúc nhạc vừa rồi tên là [Thương Hải Nhất Thanh Tiếu], do Lâm tế tửu đàn hát!"
"Ta đã nói rồi mà, ai lại có tài như vậy cơ chứ, nếu là Lâm tế tửu thì không có gì bất ngờ rồ
"Đại Võ chúng ta, thắng trận đầu tiên! Ha ha!" Ván thi văn thứ hai cũng nhanh chóng bắt đầu.
Trong sân thi đấu, người dẫn chương trình lớn tiếng tuyên bố.
"Ván thứ hai trong phần thi văn, đấu cời"
"Mời mỗi bên phái ra một vị kỳ thủ, tham gia đánh cờ! Người thắng ở lại, người thua lui ra! Tới khi nào cả năm kỳ thủ của một bên đều thua, thì cuộc so tài kết thúc! Phía nào vẫn còn người ở lại, thì phía đó thẳng cuộc!"
Trong nhóm người đại diện cho Đại Viêm. "Đường Dung, trong đám người chúng ta, kỳ nghệ của ngươi là giỏi nhất, hơn nữa tâm tính của ngươi cũng ổn định, không bị chuyện bên ngoài làm phiền! Cho nên ván này ngươi đi đi, thay chúng ta mở đầu tốt đẹp!" 'Tam hoàng tử chỉ đạo. "Vâng, điện hại"
Đường Dung chắp tay, ngẩng đầu bước ra bên ngoài. Phía bên Đại Võ, người đại diện lại là...
'Tế tửu của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm!
Đám người phía Đại Viêm đều sửng sốt, Đường Dung hỏi: "Lâm tế tửu, ván thứ hai này cũng do ngươi ra trận trước sao?”
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt mà nói: "Đúng vậy! Đã lâu rồi ta không chơi cờ, đột nhiên ngứa tay, nên không nhịn nổi muốn đấu trước, kính mong các vị thông cảm cho, thấu hiểu cho nhé!"
"Được đánh cờ với Lâm tế tửu, là vinh hạnh của ta!"
Trong ánh mắt Đường Dung phát ra một tia chiến ý.
Trước đó, hắn toàn thẳng ở ván so tài cầm nghệ, làm suy giảm sự kiêu ngạo của Đại Viêm bọn họ, nhất định mình phải chiến thắng!
"Lâm tế tửu, mời!"
"Đường trạng nguyên, mời ngươi!"
Một bàn cờ lớn được treo lên trên sân thi đấu, dùng để biểu diễn kỹ thuật đánh cờ của hai người. Bên ngoài sân thi đấu, cũng có một bàn cờ lớn được treo lên.
"Ván thi văn thứ hai, đấu cờ, bắt đầu ngay bây giờ!"
"Hiệp đầu tiên, do trạng nguyên lang của Đại Viêm, Đường Dung, quyết đấu với trạng nguyên lang của Đại Võ, tế tửu của Quốc Tử Giám, Lâm tế tửu!"
"Đường Dung dùng cờ màu đen, Lâm Bắc Phàm dùng cờ màu trắng!"
Người dân đều hào hứng hẳn lên.
"Đây là trận quyết đấu giữa trạng nguyên lang của hai nước đấy!"
"Ván cờ này thú vị đây, thật mong đợi quái"
"Không cần phải nói nhiều, chắc chắn Lâm tế tửu sẽ thắng!"
Lúc này, hai người Lâm Bắc Phàm đã nhận lấy những quân cờ đen trắng, bắt đầu vào trận. Bên cạnh có. một cái đồng hồ cát, dùng để tính giờ.
Trước khi cát trong đồng hồ chảy hết, nhất định phải đi một nước cờ, nếu không sẽ tính là thua.
Đường Dung - người đại diện của Đại Viêm giữ vẻ mặt nghiêm túc, cau mày đăm chiêu, đi bước cờ nào cũng phải suy nghĩ rất lâu, dùng hết gần như toàn bộ thời gian, tốc độ rất chậm, nhưng lại rất chắc chắn.
So với hắn ta, Lâm Bắc Phàm lại ung dung ra mặt.
Gần như là ngay khi Đường Dung vừa đi một nước cờ, Lâm Bắc Phàm liền đi thêm một nước cờ ngay lập tức, không hề có chút do dự.
Cứ mấy lần liên tục như thế, Đường Dung cũng phải sửng sốt: "Lâm tế tửu, ngươi không xem thế cờ ra sao. ư?
"Xem chứ!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu.