Không còn gì phải nghi ngờ, đây lại tiếp tục là một †ác phẩm lưu truyền muôn đời nữa!"
Trái tim của các tài tử Đại Viêm, đều đã chán nản, bọn họ nhìn tam hoàng tử với ánh mắt tha thiết mong đợi.
"Điện hạ, bây giờ chúng ta còn hy vọng nữa hay không?"
"Mọi người đừng lo!"
Tam hoàng tử dùng sức mà vung tay.
"Điện hạ..."
Ánh mắt của mọi người ngập tràn vẻ ngưỡng mộ.
"Hiện giờ chúng ta đã hoàn toàn thất bại rồi, chẳng cần phải lo lắng gì nữa, đừng gắng gượng nữa vậy!"
Các tài tử của Đại Viêm: "Phụt!" Cuối cùng, sau khi các vị đại thần bỏ phiếu để biểu quyết, điểm của phía Đại Võ vẫn dẫn trước. Cho nên, ván cuối cùng Đại Võ vẫn thắng cuộc.
Phía Đại Viêm thua những chín ván, mở ra tiền lệ đầu tiên trong lịch sử, trước nay chưa từng có.
Thành tích quá thảm hại, các tài tử của Đại Viêm than thở, cả đoàn chìm trong bầu không khí buồn bã và tuyệt vọng.
Người dẫn đoàn như tam hoàng tử giống như một xác chết di động.
Nữ đế lặng lẽ lắc đầu, ta đã cho các ngươi cơ hội ghi điểm rồi, mà các ngươi cũng chẳng thể nắm bảt!
Lâm Bắc Phàm cũng lắc đầu, thế này đâu phải là tặng điểm, rõ ràng là đề thi lấy mạng mới phải, lại còn do chính các ngươi ứng mạng của mình vào nữa chứ, vừa đáng thương, đáng tiếc lại vừa tội nghiệp!
Lúc này, phần thi văn đã kết thúc.
Cuối cùng thì Lâm Bắc Phàm cũng phủi mông mà đứng dậy, hắn quay về phía Đại Viêm, mở miệng nói câu đầu tiên trong ngày hôm nay: "Ta còn chẳng ra mặt, mà các ngươi đã không xong rồi, càng ngày càng vô dụng! Không thèm để ý đến các ngươi nữa!"
Các tài tử của Đại Viêm nôn ra máu: "Phụt!"
Cùng ngày hôm ấy, phần thi văn kết thúc, tin tức Đại Võ thắng liên tiếp chín ván truyền đi khắp toàn thành.
"Phần thi văn đã kết thúc, toàn thắng chín ván, tạo nên thành tích lịch sử!"
"Ha ha! Quả nhiên là các tài tử Đại Võ chúng ta lợi hại!"
"Không chỉ có tế tửu đại nhân, chúng ta vẫn còn rất nhiều tài tử khác!"
Nếu phần thi võ ngày mai lại thăng tiếp, thì càng tốt!"
Mọi người mừng rỡ như điên, lại cùng nhau múa hát vui vẻ.
Trong bầu không khí vui mừng này, Lâm Bắc Phàm lại bí mật gặp tam hoàng tử một lần nữa.
Hiện giờ, tam hoàng tử đang phải chịu sự đả kích rất lớn.
Sắc mặt hắn ta buồn bã, hoảng loạn, trông cả người cứ như mất hết hồn vía vậy.
Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ: "Tam hoàng tử điện hạ, ngươi phải nghĩ thoáng ra một chút! Ta cũng không ngờ, mấy tên nhóc ranh này lại giấu diếm nhiều tác phẩm xứng đáng lưu truyền muôn đời như thế! Nếu sớm biết chuyện ấy, chắc chắn ta sẽ nghĩ mọi cách không cho bọn họ lên sân thi đấu!"
Tam hoàng tử cười gượng rồi bảo: "Lâm tế tửu, chuyện này không trách ngươi được, đây không phải chuyện mà chúng ta có thể điều khiển được, từ đầu tới cuối ngươi đã làm rất tốt rồi! Chỉ có thể nói, đây là ý trời, ý trời không đặt ở chỗ của ta mà thôi! Cho dù có năng lực giỏi giang đến đâu, cũng chẳng thể đấu lại sức trời!"
"Cảm ơn điện hạ đã hiểu cho!"
Lâm Bắc Phàm thở hắt ra một hơi: "Mặc dù chúng ta đã thua phần thi văn, nhưng vẫn có thể cố gắng ở phần thi võ! Chỉ cần thi võ thắng, thì tình hình cũng không quá Tôi tệ"
"Không sai, phần thi văn đã thua, nhưng chúng ta vẫn còn phần thi võ, nhất định phải thắng phần thi võ!"
'Tam hoàng tử bỗng cảm thấy phấn chấn hẳn.
Lâm Bắc Phàm cúi đầu xuống, nhỏ giọng mà nói; "Điện hạ, ta nói cho ngươi biết một tin tốt, những người tham gia phần thi võ ở phía Đại Võ do ta sắp xếp! Chỉ cần làm theo sự bố trí của ta, đảm bảo có thể giúp Đại Viêm thắng cuộc!"
Tam hoàng tử vô cùng mừng rỡ: "Lâm tế tửu, vậy thì nhờ cả vào ngươi đấy nhé!"
"Dễ thôi! Chỉ cần điện hạ đưa cho ta một trăm vạn lượng, ta bảo đảm sẽ giúp ngươi có bàn thắng thật đẹp mắt!"
Khóe miệng tam hoàng tử méo xệch, lại nhắc đến tiền rồi!
Ta đã nợ hơn trăm vạn lượng rồi, mà ngươi vẫn không chịu buông tha cho ta! Ngươi làm người có thể có lương tâm một chút được không hả?
"Lâm tế tửu, bản cung cảm thấy không cần đâu!
Những người mà bản cung đưa tới tham gia thi võ, đủ để quét sạch người của Đại Võ các ngươi đấy!"
Tam hoàng tử nói với vẻ hào hứng. "Điện hạ, đừng khinh địch! Nể mặt chúng ta quen
biết đã lâu, ta có thể giảm giá cho ngươi, chỉ lấy chín mươi vạn lượng thôi!"
Lâm Bắc Phàm nói, ánh mắt đầy mong đợi.
Cơ mặt của tam hoàng tử co giật: "Thật sự không cần đâu! Không còn sớm chưa, Lâm tế tửu mau về đi, tránh để kẻ khác phát hiện raI"
Vậy là, Lâm Bắc Phàm ra về với tâm trạng tiếc nuối, trong lòng hơi thất vọng.
"Tam hoàng tử điện hạ, chính ngươi nói không cần đấy nhé, thế thì ta không khách sáo nữa đâu đấy!"
Ngày hôm sau, phần thi võ bắt đầu.
Vì ở phần thi văn, Đại Võ lập nên thành tích xưa nay. chưa từng có, nên dân chúng trong kinh thành đều vui mừng muốn phát điên lên được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!