Các quan bị răn dạy không có ai là không hổ thẹn.
“Đại nhân dạy dỗ chí phải, hạ quan thấy áy náy vô cùng!”
“Sau này hạ quan cũng không dám nữa đâu!” “Từ nay nhất định sẽ chấp pháp công bằng, không phụ hoàng ân, không phụ lê dân bách tính, không phụ lương lâm!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu khen ngợi: “Lạc đường mà biết quay đầu thì vẫn chưa muộn! Nhưng bản quan nghĩ đến chỗ khó của các ngươi, có đôi khi nên tham vẫn phải tham một chút, bằng không cuộc sống cũng sẽ khó khăn!”
Các quan đưa mắt nhìn nhau, ngươi kêu chúng ta đừng bắt nạt dân chúng rồi lại kêu chúng ta có thể tham, thế này là có ý gì?
Sẽ không phải là bẫy đấy chứ?
Một người trong số đó cẩn thận hỏi: “Đại nhân, ý của ngươi là gì, hạ quan có hơi không hiểu?”
“Bản quan nói tiền của các ngươi tới thế nào trước nhé!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, bảo: “Chắc chắn là trong lúc thẩm lý vụ án, một bên đã cho các ngươi lợi ích! Các ngươi vì tiền của đối phương hoặc sợ quyền thế của đối phương cho nên hiển nhiên sẽ nghiêng về bên có tiền có quyền đó, bản quan nói có đúng không?
“Chuyện này...”
Không ai dám thừa nhận nhưng lại tương đương với ngầm thừa nhận.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Nhỏ, quy mô của các ngươi quá nhỏ! Các ngươi làm như thế có thể tham được mấy đồng tiền? Lẽ nào nhiều năm như thế cũng chỉ tham được mấy chục lượng bạc, chức quan còn không thể lên được!"
Mọi người lại đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy vậy mà mình lại bị đối phương khinh thường, nhưng nghĩ kỹ lại phát hiện ra đối phương khinh thường cũng đúng lắm.
Đối phương làm quan chưa đến một năm mà số lượng bạc tham ô được đã nhiều hơn bọn họ gấp vài lần, nhưng chức quan lại một đường lên nhanh như diều gặp. gió, liên tiếp nhảy vài cấp, bây giờ đã ngồi lên đầu bọn họ rồi.
So với đối phương, mình sống uổng phí hết rồi.
Nghĩ lại đúng là chán chẳng buồn nói!
“Phủ thừa đại nhân, vậy chúng ta nên làm thế nào?” Một tay thông phán chắp tay, khiêm tốn xin chỉ dạy.
“Câu này ngươi hỏi đúng người rồi đấy, bây giờ bản quan sẽ nói cho ngươi biết!”
Lâm Bắc Phàm quát: “Muốn tham ô thì nên tham tiền của người giàu có! Muốn bắt nạt cũng nên bắt nạt người có quyền!”
“Trên người dân chúng có mấy đồng tiền? Cả gia đình bọn họ cộng lại có khi còn không đủ một bữa cho. các ngươi ăn! Không bằng đi bắt nạt kẻ giàu có, gia đình của mấy nghìn dân chúng cộng lại cũng không bằng được một kẻ có tiền!”
“Dân chúng toàn là dân đen, có quyền thế gì được? Các ngươi bắt nạt bọn họ có gì thú vị sao? Chỉ tổ lãng phí thời gian và sức lực, còn không có lợi ích gì? Còn không bằng đi bắt nạt kẻ có tiền, hành hạ bọn họ mới sảng khoái được!”
Các quan: “Vãi!"
“Nhưng chúng ta phải tham ô của mấy người có tiền đó thế nào?” Một viên quan hỏi với vẻ nơm nớp lo sợ.
Lâm Bắc Phàm tức giận nói: “Đồ ngu, đạo lý đơn giản như thế mà cũng không hiểu được à? Chỉ cần định tội cho bọn họ rồi bắt bọn họ vào đây, không phải là có không gian hoạt động rồi sao?”
“Ví dụ như tay viên ngoại mà vừa rồi mà bản quan bắt vào đây, dựa theo luật pháp của Đại Võ hắn ta phải chịu tám mươi hèo và ngồi tù năm năm! Ngươi nói xem một người béo trắng không thể chịu khổ được như hắn †a sẽ bằng lòng giao tiền miễn đánh, hay là muốn chấp nhận tám mươi hèo đây?”
Đôi mắt của các quan viên sáng lên: “Chắc chắn là chịu nộp tiền rồi!”
Lâm Bắc Phàm lại nói: “Hắn ta phải chết dí ở chỗ chúng ta những năm năm, ngươi nói xem hắn ta bằng lòng tốn tiền được ăn ngon uống ngon hay là muốn ăn cám bã, uống nước đọng như người khác?”
Mắt các quan lại sáng như đèn pha: “Chắc chắn là tốn tiền hưởng thụ rồi!”
“Điều kiện trong nhà ngục rất gian khổ lại không có tự do, ngươi nói xem hắn ta có muốn giảm hình ra ngoài không?”