Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)

Lúc này, Lâm Bắc Phàm ngồi trước bếp sưởi đọc sách, một tay khác còn đang cầm hạt lạc đã nướng chín bỏ vào miệng nhai, sau đó lại uống một hợp trà nóng, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái và nhàn nhã. 

 Tiểu quận chúa ngồi bên cạnh hai tay chống má, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Phàm mà không chớp lấy một cái. 

 “Tiểu quận chúa, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Lâm Bắc Phàm cũng chẳng quay đầu lại mà hỏi, từ vừa rồi đến bây giờ tiểu quận chúa đã nhìn hắn được thời gian mấy chén trà rồi, thật kỳ quái. 

 “Không biết tại sao ta cứ cảm thấy ngươi đã thay đổi rồi, ngươi không còn là ngươi của trước kia nữa!” Tiểu quận chúa nói. 

 “Thật sao?” 

 Lâm Bắc Phàm bình tĩnh hỏi: “Thay đổi thế nào?” 

 “Không nói ra được thế nào nữa…” 

 Tiểu quận chúa lắc đầu, trầm ngâm suy nghĩ rồi bảo: “Chính là cảm thấy ngươi… hình như còn ưa nhìn hơn cả trước đây, cơ mà bộ dáng của ngươi cũng không có thay đổi gì mà.” 

 Lâm Bắc Phàm rất vui vẻ, sao đứa trẻ này lại biết nói chuyện như vậy? 

 Hắn cầm mấy hạt lạc đặt xuống trước mặt tiểu quận chúa, nói với vẻ vô cùng mong đợi: “Biết ăn nói thì nói nhiều một chút, ta xin rửa tai lắng nghe!” 

 “Tuy đã trở nên ưa nhìn nhưng cũng càng vô sỉ hơn!” Tiểu quận chúa nói tiếp. 

 Lâm Bắc Phàm: “…” 

 Hắn lặng lẽ lấy lạc về cho mình ăn, mấy nữ nhân khác cũng quay đầu qua. 

 Lý Sư Sư cười bảo: “Tiểu quận chúa nói đúng đấy! Trước đây thiếp thân còn tưởng là ảo giác nhưng bây giờ phát hiện ra cũng không phải, tướng công quả thật đã trở nên ưa nhìn hơn trước đây rồi, nhưng thiếp thân sớm chiều ở chung với tướng công, sao lại có thay đổi lớn như vậy nhỉ?” 

 Mạc Như Sương quay đầu qua: “Công tử, ngươi quả thật đã đẹp trai hơn trước đây nhiều, tại sao vậy?” 

 Mọi người đều vô cùng khó hiểu, chỉ có Lâm Bắc Phàm là vẫn bình tĩnh như thường. 

 Vì hắn học được Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, đây là một môn công pháp tu luyện liên quan đến tinh thần lực, tinh thần chảy ra bên ngoài cho nên hiển nhiên sinh ra sức hút, khiến người cảm thấy ưa nhìn rồi. 

 “Đương nhiên ta biết!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười. 

 “Là gì thế?” 

 “Mời công tử nói!” 

 “Các ngươi nhìn bên đó đi!” 

 Lâm Bắc Phàm chỉ về phía xa, ở đó có một lá cờ đang nhẹ nhàng tung bay. 

 “Các ngươi nhìn thấy gì?” Lâm Bắc Phàm hỏi. 

 “Nhìn thấy một lá cờ đang nhẹ nhàng bay bổng!” Mạc Như Sương đáp. 

 “Tại sao nó lại bay?” Lâm Bắc Phàm lại hỏi. 

 “Đạo lý đơn giản như thế mà còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là vì có gió thổi rồi, gió thổi cờ bay đó!” Tiểu quận chúa bực mình nói. 

 “Sai! Sai quá là sai!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng bảo. 

 “Sai á?” 

 “Tại sao?” 

 … 

 Mọi người đều vô cùng khó hiểu. 

 Lâm Bắc Phàm cười nhẹ: “Không phải cờ bay, không phải gió thổi mà là tim các ngươi đang rung động!” 

 Câu nói này rất ngả ngớn, những nữ nhân có mặt ở đó đều đỏ mặt ngại ngùng. 

 “Nói vớ vẩn gì đó? Ai ai… ai rung động với ngươi?” Tiểu quận chúa lắp bắp bảo. 

 “Công tử, đừng nói linh tinh, ta không có đâu!” Mạc Như Sương cúi đầu. 

 “Tướng công, mấy lời này để buổi tối hãy nói sau! Trước mặt mọi người như vậy còn ra thể thống gì nữa?” Lý Sư Sư cũng rất xấu hổ. 

 Lâm Bắc Phàm cười khà khà: “Các ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta nói rõ ràng là giáo lý nhà Phật mà!” 

 “Ngươi còn dám ngụy biện?” Ba nữ nhân đồng thanh nói, vẻ mặt vô cùng ngại ngùng. 

 Đúng lúc này, Quách Thiếu Soái lại mang vẻ mặt hoảng hốt: “Ta cũng cảm thấy công tử ưa nhìn, lẽ nào ta cũng rung động với công tử rồi sao?” 

 Lâm Bắc Phàm: “…” 

 “Ngươi lượn qua một bên cho ta, gọi Tịnh Đài qua đây!” 

 Không lâu sau, lão hòa thượng đã tới. 

 Lâm Bắc Phàm nói lại điển cố này cho lão hòa thượng. 

 Lão hòa thượng hiểu ra: “Sư phụ nói đúng, không phải cờ bay, không phải gió thổi mà là tim của ta đang rung động! Câu nói này tràn đầy Phật lý, cảm ơn sư phụ đã chỉ điểm! A di đà phật!” 

 Lâm Bắc Phàm nhìn về phía ba nữ nhân với vẻ đắc ý, giống như đang nói các ngươi xem ta nói có sai không? 

 Ba nữ nhân vừa xấu hổ vừa tức giận, rõ ràng ngươi có ý đó vậy mà còn dám giảo biện, lừa chúng ta? 

 Bọn họ chạy qua nhéo thịt mềm trên eo Lâm Bắc Phàm. 

 Một màn nữ nhân rất không nói lý được thể hiện vô cùng triệt để, chỉ có Lâm Bắc Phàm là lặng lẽ rơi nước mắt. 

 Ôi đàn bà…! 

 Rõ ràng rất muốn bị trêu ghẹo nhưng sau khi ghẹo xong lại động chân động tay, nam nhân thật sự quá khổ mà! 

 Thời gian bất tri bất giác trôi qua. 

 Tết xuân đã kết thúc, một năm mới chính thức bắt đầu. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement