Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)

Tử Nguyệt công chúa nhìn bản mặt tham tiền đó của Lâm Bắc Phàm, thật sự chỉ muốn đấm hắn hai phát. 

 “Quân sư yên tâm, bản cung nhất định sẽ không quên ngươi!” Công chúa nghiến răng nghiến lợi nhận hịch văn. 

 Nàng liếc mắt nhìn, mí mắt lập tức dựng thẳng. 

 Không hổ là tân khoa trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên, bài hịch văn này được viết quá hay, văn phong trôi chảy, lưu loát, hơn nữa chửi người ngoa như chửi trộm. 

 Nếu nàng là Võ Tây vương chắc chắn sẽ tức chết mất! 

 Những anh hùng khác nhìn bản hịch văn này có khả năng cũng ngại đi giúp Võ Tây vương. 

 “Cảm ơn quân sư!” Trái tim của Tử Nguyệt công chúa cuối cùng cũng hạ xuống. 

 Có kế sách của Lâm Bắc Phàm cộng thêm bài hịch văn này nữa, nàng không tin Võ Tây vương còn có thể đối phó với nàng kiểu gì, có thể lo xong cho mình là đã tốt lắm rồi. 

 Lúc chuẩn bị rời đi, Tử Nguyệt công chúa mang theo tâm thái phục thù lại một lần nữa ôm Lâm Bắc Phàm, cưỡng ép trai nhà lành. 

 “Quân sư, bản cung về trước đây, ngày khác gặp lại, ha ha!” 

 Lâm Bắc Phàm tức run người, nữ nhân này càng ngày càng làm bậy! 

 Không chỉ bóc lột giá trị sức lao động mà còn chiếm lời của ta không thèm trả tiền, Dương Bạch Lao cũng không tàn nhẫn như thế! 

 Sau khi trở về, công chúa này lập tức tuyên bố bài hịch văn này khắp thiên hạ, trên đó liệt kê tội trạng của Võ Tây vương. 

 Võ Tây vương thân là đại thần của triều đình, theo lý nên trung thành với bệ hạ và báo đáp triều đình, nhưng lại cực kỳ hiếu chiến, có ý đồ mưu phản, đây là bất trung! 

 Thân là phiên vương hoàng gia lại không quan tâm đến gia nghiệp của tổ tiên, đây là bất hiếu! 

 Để thực hiện dã tâm của mình mà không quan tâm đến tính mạng của dân chúng, khiến dân chúng lầm than, người dân gặp nhiều tai họa, đây là bất nhân! 

 Giết hại trung lương, hãm hại nghĩa sĩ, đây là bất nghĩa! 

 Một người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa như thế, vậy mà còn có mặt mũi sống trên đời này! Ta chưa từng gặp hạng người nào mặt dày như thế! 

 Võ Tây vương có ý đồ mưu phản, phá vỡ triều cương, ngươi giúp đỡ hắn ta chính là bất trung! 

 Võ Tây vương cực kỳ hiếu chiến, giết hại dân chúng, ngươi giúp đỡ hắn ta chính là bất nhân! 

 Võ Tây vương tuyên bố treo thưởng để đối phó nghĩa sĩ, ngươi giúp đỡ hắn ta chính là bất nghĩa! 

 Võ Tây vương hung ác tàn bạo, đã mất đạo trời! Ngươi giúp đỡ hắn ta chính là bất trí! 

 Một người bất trung bất nhân, bất nghĩa bất trí như thế còn có mặt mũi gì mà đứng trong thiên hạ? Còn xưng là anh hùng gì nữa? 

 Phi! Đồ vô dụng! 

 Hịch văn vừa xuất hiện, thiên hạ đã chấn động! 

 “Bài hịch văn này chửi hay quá! Chửi có lý lẽ có dẫn chứng, chửi rất thấm! Chửi vô cùng lưu loát, nghe mà sướng lỗ tai!” 

 “Hây! Sớm đã thấy Võ Tây vương chướng mắt rồi!” 

 “Bài hịch văn này chửi hay lắm! Võ Tây vương chính là người bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa như thế, vậy mà còn không biết xấu hổ sống trên đời, thật đúng là đồ mặt dày, vô sỉ!” 

 “Kẻ giúp Võ Tây vương đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Tất cả đều là lũ vô dụng, không xứng danh anh hùng!” 

 Mọi người đều chửi rất sảng khoái, dí chặt Võ Tây vương vào cái cột vô sỉ mặt dày, gỡ cũng không gỡ nổi. 

 Cùng với bản hịch văn này còn có một bảng treo thưởng và một bảng anh hùng nữa, treo thưởng đầu người quân Võ Tây, một đầu người được hai mươi lượng bạc. 

 Tuyên bố bảng anh hùng, mười hạng đầu giết người được gọi là anh hùng, người xếp hạng nhất còn có thể nhận được một điều kiện không tính là quá phận! 

 Giống hệt với cáo thị của Võ Tây vương, chỉ là điều kiện hậu hĩnh hơn, trong lúc nhất thời, các anh hùng chạy tới Võ Tây diệt giặc lại do dự. 

 Nếu đi giúp Võ Tây vương diệt giặc, không chỉ không để lại danh tiếng tốt mà còn dính thêm cái danh vô dụng nữa! 

 Bọn họ lăn lộn trong giang hồ, ngoại trừ vì tiền bạc còn không phải vì chút danh tiếng này hay sao? 

 Không có danh tiếng thì còn mặt mũi đứng trong giang hồ nữa sao? 

 Lại nhìn bảng treo thưởng và bảng anh hùng ở bên khác, phát hiện ra bảng treo thưởng hậu hĩnh hơn, một người được hai mươi lượng bạc. 

 Phải biết rằng nếu đi tới Võ Tây diệt giặc, đầu tiên phải tìm được tên phản động đó đã, vừa tốn thời gian vừa tốn sức lực, hiệu suất còn vô cùng thấp. 

 Nhưng nếu như muốn giết quân Võ Tây vậy thì dễ hơn nhiều rồi. 

 Nhân mã đông như thế đều cắm cọc ở đó, mục tiêu vô cùng rõ ràng, cũng không cần tìm mà cứ xông thẳng tới cửa giết thôi. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement