Cả phòng giam lại gặp tai ương, khắp nơi đều là phân, xanh vàng đủ cả. Mùi của chúng khiến Dạ Lai Hương như muốn thăng thiên, mơ mơ màng màng!
Đúng lúc ấy, hắn ta thất thủ, bị một chậu dạ hương dội trúng, ướt từ đầu đến chân.
Dạ Lai Hương: “Ọe ọe.”
Hắn ta lại nôn ọe đến mức trắng cả mắt!
“Dạ Lai Hương công tử, ngày mai bản quan lại đến thăm ngươi nhé!”
Ngày thứ ba, Lâm Bắc Phàm tới tiếp.
Hắn mang theo một cái mặt nạ chống độc tự chế và bước vào phòng giam, gặp được Dạ Lai Hương.
Lúc này Dạ Lai Hương làm gì còn dáng vẻ phong lưu phóng khoáng như trước nữa?
Cả người hắn ta nhem nhuốc bẩn thỉu, thối không thể ngửi nổi, sắc mặt tái xanh, môi tím ngắt, đôi mắt đen ngòm, không nhìn kĩ còn tưởng hắn ta là một cỗ thi thể đã chết.
Trông thấy Lâm Bắc Phàm bước vào, mắt hắn ta khẽ dịch chuyển chứ không có phản ứng nào khác. Rất rõ ràng, hắn ta đã không mắng nổi nữa, lười cả mắng!
Lâm Bắc Phàm nhìn mà thấy hơi không nỡ: “Ôi! Nói gì thì nói, Dạ Lai Hương công tử cũng là một người sĩ diện, sao có thể đối xử với hắn ta như vậy nhỉ? Còn không mau thu dọn cho Dạ Lai Hương công tử đi?”
“Vâng thưa phủ doãn đại nhân!”
Đôi mắt tê dại của Dạ Lai Hương ánh lên tia hy vọng. Không lâu sau, bọn lính canh khiêng mấy thùng nước vào.
Lâm Bắc Phàm nhướn mày: “Các ngươi mang nước qua đây làm gì?”
“Đại nhân, không dùng nước thì thu dọn kiểu gì ạ?”
“Cứ cho mồi lửa ấy, đổ một thùng dầu rồi đốt, tiện biết bao!”
Dạ Lai Hương: “Đậu má!”
Cuối cùng bọn lính canh lại khiêng một thùng dầu đến và đổ vào bên trong, sau đó thì châm lửa.
Lúc này Dạ Lai Hương mới có phản ứng, hắn ta lảo đảo đứng dậy, mùi hôi thối nồng hơn khiến hắn ta lại choáng váng: “Lâm Bắc Phàm! Mụ nội ngươi…”
Sau khi đốt xong, Lâm Bắc Phàm lại cho người khiêng một thùng dạ hương đến.
Dạ Lai Hương công tử: “…”
Ngày thứ tư cũng như vậy.
Đến ngày thứ năm, Lâm Bắc Phàm nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết của đạo soái Dạ Lai Hương, hắn cười: “Dạ Lai Hương công tử, đã năm ngày trôi qua, ngươi suy nghĩ thế nào rồi? Bản quan không có nhiều thời gian cho ngươi đâu!”
Dạ Lai Hương phẫn nộ quát: “Nghĩ gì mà nghĩ? Ngươi chả hỏi gì thì ta biết nghĩ thế nào?”
Lâm Bắc Phàm vỗ đầu: “Ôi chao! Xin lỗi nhé, ta quên mất không nói!”
“Hự!”
Dạ Lai Hương hộc máu…
Nhìn đôi mắt như muốn giết người của Dạ Lai Hương, Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng rồi nói: “Từ lúc Dạ Lai Hương công tử ra mắt hành nghề trộm cắp tới nay chưa từng thất thủ! Thực lực, khinh công và kỹ thuật trộm cắp của ngươi đều vô cùng xuất chúng, Đức Thiên Phủ ta cực kì cần một nhân tài giống như ngươi! Thế nên chỉ cần ngươi bằng làm làm thuộc hạ của ta, làm việc cho ta thì ta sẽ thả ngươi ra ngoài!”
Dạ Lai Hương kinh ngạc: “Ngươi muốn chiêu mộ ta ư, còn muốn ta làm việc cho ngươi?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cách nghiêm túc: “Đúng vậy!”
“Ha ha… ha ha ha…”
Dạ Lai Hương ôm bụng cười: “Ta là đạo soái Dạ Lai Hương lừng danh thiên hạ đấy! Ngươi lại muốn chiêu mộ ta, đúng là một suy nghĩ nghịch thiên mà. Đừng bảo ta đang nằm mơ đấy nhé, ha ha…”
Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm lạnh lùng: “Đừng cười nữa, ngươi còn cười ta lại đổ thêm phân cho ngươi bây giờ!”
Dạ Lai Hương lập tức nghẹn họng: “Khụ khụ!”
Hắn ta suy nghĩ một lát rồi bừng tỉnh: “Ồ, bản công tử hiểu rồi!”
“Ngươi hiểu cái gì?”
Dạ Lai Hương cười một cách lạnh lùng: “Theo lí mà nói thì triều đình các ngươi bắt một kẻ giặc như ta xong sẽ giết thật nhanh để diệt trừ hậu họa! Thế nhưng đã nhiều ngày trôi qua mà các ngươi vẫn chưa ra tay, lại còn muốn chiêu mộ ta, rõ ràng là các ngươi có điều đáng ngờ! Các ngươi đã biết sau lưng ta còn có một vị sư phụ là Tông Sư đúng chứ?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu thừa nhận: “Không sai!”
“Ha ha, triều đình các ngươi cũng có lúc sợ hãi!”
Dạ Lai Hương lại bật cười đầy đắc ý.
“Đó không phải là sợ, mà là kiêng kị thì đúng hơn! Dẫu sao thì sức hủy hoại của Tông Sư cũng vô cùng lớn, triều đình chúng ta còn phải lo cho dân chúng nên không thể đi kết oán, gây chuyện thị phi!”
“Thế nhưng nếu phiền phức kéo đến thì chúng ta cũng chẳng sợ đâu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!